Bạch Dật mới mua căn nhà nhỏ ở Kinh Châu, để ngăn cô chạy trốn, các cửa sổ đều được lắp lưới phòng hộ, khóa cửa cũng đều là khóa mật mã.
Kinh Châu... Nhà cô ở Nam An, tránh việc cô dễ dàng chạy thoát mà lại nhốt cô ở một nơi xa như vậy.
Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy vô cùng mệt mỏi và tuyệt vọng, xem ra lần này anh ta quyết tâm nhốt cô ở đây rồi.
Bụng đột nhiên kêu ọc ọc khiến cô rất khó chịu, Nguyễn Khanh Khanh đi xuống tầng một, lục tìm cái gì đó trong tủ lạnh để lấp đầy dạ dày. Bây giờ mới có thời gian suy nghĩ, Bạch Dật đã đi đâu rồi?
Nguyễn Khanh Khanh kéo tấm rèm cửa sát đất nặng nề sang một bên, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi bàng hoàng. Bên ngoài giống như là đại ngục trần gian, các cửa hàng bên đường bị đập phá, cướp bóc, đốt cháy, vô số ô tô trầy xước nghiêm trọng đổ đầy đường. Cái xe đầu hàng thậm chí còn đang bốc cháy, cách đó không xa có mấy người máu me bê bết nằm dưới đất, bên cạnh có mấy người bẩn thỉu nhếch nhác đang nằm chồng lên nhau.
Cô không có điện thoại bên cạnh nên vội vàng mở tivi rồi chuyển sang kênh trung ương, cuối cùng cô cũng hiểu bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ngày tận thế tới rồi!
Thật ra từ mấy tháng trước đã có một số dấu hiệu, ví dụ như có đồng nghiệp vô duyên vô cớ bốc hơi khỏi nhân gian hay là trước cửa nhà dân thường xuất hiện cảnh sát có võ trang...
Nhưng lúc đó cô bận ứng phó với Bạch Dật, đọ sức với anh ta đã vắt kiệt sức lực của cô rồi, lấy đâu ra thời gian để chú ý những chuyện xảy ra chung quanh.
Vậy thì... Bạch Dật không có mặt ở đây là vì anh ta đã bỏ cô chạy mất rồi sao? Hay đã biến thành tang thi rồi? Hoặc bị tang thi ăn luôn rồi?
Cô vô thức nhếch miệng cười, dù là khả năng nào thì cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.
Không có anh ta ở đây thì cô có thể sống thoải mái rồi, mặc dù đêm qua... Nhưng cô cũng không phải cô gái quá coi trọng cái đó, nếu Bạch Dật đã chết thì cô cứ coi như bị chó cắn đi.
Nguyễn Khanh Khanh vui vẻ đi dạo quanh biệt thự, lúc phát hiện đồ ăn còn lại không đủ để cô dùng trong một tuần thì nụ cười mới biến mất.
Không thể nghi ngờ, chỉ số an toàn của căn nhà này rất cao, tang thi bên ngoài khó mà vào đây được, nhưng một cô gái tay trói gà không chặt như Nguyễn Khanh Khanh cũng không ra được. Không ra được đồng nghĩa với không lấy được đồ ăn, cô không muốn ngồi trong đây chịu chết. Thế là cô dán các tờ giấy ghi chữ SOS lên tất cả các tấm kính cửa sổ, còn thử gọi đến nhiều tổng đài trợ giúp khác nhau bằng điện thoại bàn, nghĩ hết cách để ai đó phát hiện ra cô.
Kinh Châu... Nhà cô ở Nam An, tránh việc cô dễ dàng chạy thoát mà lại nhốt cô ở một nơi xa như vậy.
Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy vô cùng mệt mỏi và tuyệt vọng, xem ra lần này anh ta quyết tâm nhốt cô ở đây rồi.
Bụng đột nhiên kêu ọc ọc khiến cô rất khó chịu, Nguyễn Khanh Khanh đi xuống tầng một, lục tìm cái gì đó trong tủ lạnh để lấp đầy dạ dày. Bây giờ mới có thời gian suy nghĩ, Bạch Dật đã đi đâu rồi?
Nguyễn Khanh Khanh kéo tấm rèm cửa sát đất nặng nề sang một bên, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi bàng hoàng. Bên ngoài giống như là đại ngục trần gian, các cửa hàng bên đường bị đập phá, cướp bóc, đốt cháy, vô số ô tô trầy xước nghiêm trọng đổ đầy đường. Cái xe đầu hàng thậm chí còn đang bốc cháy, cách đó không xa có mấy người máu me bê bết nằm dưới đất, bên cạnh có mấy người bẩn thỉu nhếch nhác đang nằm chồng lên nhau.
Cô không có điện thoại bên cạnh nên vội vàng mở tivi rồi chuyển sang kênh trung ương, cuối cùng cô cũng hiểu bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ngày tận thế tới rồi!
Thật ra từ mấy tháng trước đã có một số dấu hiệu, ví dụ như có đồng nghiệp vô duyên vô cớ bốc hơi khỏi nhân gian hay là trước cửa nhà dân thường xuất hiện cảnh sát có võ trang...
Nhưng lúc đó cô bận ứng phó với Bạch Dật, đọ sức với anh ta đã vắt kiệt sức lực của cô rồi, lấy đâu ra thời gian để chú ý những chuyện xảy ra chung quanh.
Vậy thì... Bạch Dật không có mặt ở đây là vì anh ta đã bỏ cô chạy mất rồi sao? Hay đã biến thành tang thi rồi? Hoặc bị tang thi ăn luôn rồi?
Cô vô thức nhếch miệng cười, dù là khả năng nào thì cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.
Không có anh ta ở đây thì cô có thể sống thoải mái rồi, mặc dù đêm qua... Nhưng cô cũng không phải cô gái quá coi trọng cái đó, nếu Bạch Dật đã chết thì cô cứ coi như bị chó cắn đi.
Nguyễn Khanh Khanh vui vẻ đi dạo quanh biệt thự, lúc phát hiện đồ ăn còn lại không đủ để cô dùng trong một tuần thì nụ cười mới biến mất.
Không thể nghi ngờ, chỉ số an toàn của căn nhà này rất cao, tang thi bên ngoài khó mà vào đây được, nhưng một cô gái tay trói gà không chặt như Nguyễn Khanh Khanh cũng không ra được. Không ra được đồng nghĩa với không lấy được đồ ăn, cô không muốn ngồi trong đây chịu chết. Thế là cô dán các tờ giấy ghi chữ SOS lên tất cả các tấm kính cửa sổ, còn thử gọi đến nhiều tổng đài trợ giúp khác nhau bằng điện thoại bàn, nghĩ hết cách để ai đó phát hiện ra cô.