• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Khanh Khanh duỗi cánh, ra sức bay lên trời cao. Lúc Úc Văn Chu phản ứng lại, muốn phóng lưới dây leo ra thì đã không kịp nữa, dù gì chỗ cô đứng cũng quá gần cửa sổ.

"Nguyễn Khanh Khanh!"

Giọng nói đầy phẫn nộ khiến cho sống lưng cô gái cứng đờ. Cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể càng lúc càng bay cao bay xa.

Mãi đến khi căn nhà kiểu u ở đằng sau trở thành một điểm trắng nho nhỏ, cô mới thả lỏng cơ thể, giang rộng hai cánh, nhắm mắt cảm nhận những làn gió nhẹ thoảng qua bên người, tùy ý bay lượn giữa bầu trời.

Từ khi dị năng biến hình của cô đạt đến cấp ba, khả năng khống chế các bộ phận cơ thể của cô càng thêm thuần thục, cũng không cần phải chạm vào một vật hoàn chỉnh mới có thể biến hình như trước kia, bây giờ Nguyễn Khanh Khanh chỉ cần chạm vào một phần của vật đó là được.

Thật ra dây leo quấn trên người cô không sắc bén đến mức mài xước da, nhưng cô lại cố ý biến phần cổ tay thành hình dạng thảm thương khi bị dây leo cứa đến chảy máu, lại nhân lúc Úc Văn Chu lơ là cảnh giác mà lén cầm một cọng lông chim giấu trong túi, cuối cùng cũng thuận lợi trốn thoát.

Trước khi tiêu hao hết thể lực, Nguyễn Khanh Khanh cũng tìm được một bãi cỏ tương đối an toàn rồi đáp xuống, đồng thời biến thành hình người để khôi phục thể lực.

Nơi này hoa cỏ xum xuê, ngọn cỏ cao hơn nửa thân người, rất thuận tiện để ẩn náu, lại không ảnh hưởng đến việc cô lập tức bay đi khi tang thi đột nhiên tập kích.

Nguyễn Khanh Khanh tính toán một chút, với tốc độ hiện tại của cô, dù không ăn không uống bay đến Nam An cũng cần ít nhất một tuần, đấy là còn chưa kể thời gian hao tốn khi tìm kiếm những loài chim hay lông chim mới ở trên đường.

Bởi vì lông chim là thứ giới hạn thời gian biến hình, vật phẩm sau hai mươi tư tiếng sẽ mất đi tác dụng biến hình, đến lúc đó cô có chạm vào lông chim cũng chỉ có thể biến thành chính lông chim.



"Meo…"

Một âm thanh yếu ớt đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của cô gái. Cô lần theo âm thanh, chỉ thấy một con thú non lông vàng rất đáng yêu nằm trong đống cỏ khô, mắt nhắm chặt, kêu lên khe khẽ, bộ dạng trông có vẻ rất đau đớn.

Nguyễn Khanh Khanh đau lòng ôm lấy nhóc con kia xem xét, phát hiện một chân sau của bé lông vàng bị máu nhuộm đỏ một mảng, thì ra là dưới bụng nó có một miệng vết thương vẫn đang chảy máu rỉ rả.

Đây… cũng không biết là chó nhà ai nuôi, chẳng lẽ là phát hiện con chó bị tang thi cắn, nên bỏ nó lại rồi chạy trốn?

Nguyễn Khanh Khanh không có sở trường gì khác, rất may là vào lúc này cô lại có dị năng hệ chữa lành.

Cô nặn ra hai giọt nước mắt bôi lên miệng vết thương, nhưng lượng quá ít, miệng vết thương chỉ khép lại một chút, rồi lại bắt đầu chảy máu.

Chuyện này…

Không còn cách nào khác, cô đành phải ngượng nghịu vén áo lên, kề sát một đầu vú trướng sữa vào miệng vết thương của nhóc con kia, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, chữa lành vết thương cứu chó con quan trọng hơn.

Nước sữa màu trắng ngà nhỏ từng giọt lớn tràn đầy trên miệng vết thương, quả nhiên tốc độ chảy máu của chậm đi nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK