Có điều bây giờ quả thật cô không có tư cách, cũng không đủ khả năng để lo lắng cho người khác… chính cô lo thân mình còn không xong.
Trải qua chuyện này, Nguyễn Khanh Khanh đột nhiên phát hiện ra suy nghĩ muốn một mình lái xe quay về Nam An, hoặc là sống tạm bợ một mình trong thời mạt thế của mình trước kia ngây thơ cỡ nào. Nếu cô thiếu một chút may mắn, hoặc là không có dị năng gì để tự bảo vệ mình, cô có thể chết bất cứ lúc nào, dù không chết cũng chẳng sống tốt được.
Trước khi năng lực của cô vẫn chưa mạnh mẽ đến mức đủ để tự bảo vệ bản thân, quả thật cô cần… tìm một người có thể bảo vệ mình.
Nguyễn Khanh Khanh đánh giá góc mặt nghiêng nghiêm nghị của Trì Trạch. Trì Trạch có dị năng hệ kim loại, bất kể là bảo vệ mình hay khả năng tấn công đều cực kỳ mạnh mẽ, tính cách lại chính trực, Trì Húc cũng phải chịu sự quản lý của anh ta, nếu như cô có thể đi theo anh ta… ít nhất cô sẽ không bị làm nhục một cách tùy tiện.
Nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ anh ta không hề có suy nghĩ gì với mình, phải làm thế nào mới có thể trói buộc anh ta được đây?
Một ý tưởng táo bạo dần dần hình thành trong đầu cô gái.
…
Sắc trời tối dần đi, Trì Trạch và Trì Húc tìm được một nhà xưởng ở vùng ngoại ô thành phố, hai người quyết định nghỉ ngơi ở nơi này một đêm.
Tinh hạch trong nhà xưởng cũng không nhiều, hai anh em thoải mái xử lý sạch đám tang thi trong khu vực nghỉ ngơi của công nhân, sau đó đều tự nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Nguyễn Khanh Khanh tắm rửa xong bước ra ngoài, khóe mắt thoáng nhìn thấy Trì Húc đi vào phòng tắm.
Cơ hội tốt!
Cô gái chậm rãi lê bước đến bên ngoài phòng nghỉ của Trì Trạch. Trong bóng tối yên tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trì Trạch đang nhắm mắt nằm trên giường, nhịp thở đều đều chứng tỏ anh ta đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nguyễn Khanh Khanh vờ như không nhìn thấy, chậm rãi đi đến bên giường, động tác nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Trì Trạch.
Không biết ngày mai Trì Trạch tỉnh lại sẽ có phản ứng gì nhỉ? Cô gái cười thầm trong lòng.
"Cô nằm ở đây làm gì?"
Một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên vang lên, đôi mắt vừa khép lại của Nguyễn Khanh Khanh lập tức mở ra.
Anh ta vẫn chưa ngủ!
"Khụ, tôi… tôi đi nhầm phòng, thật ngại quá."
Đêm nay cô phải làm cái gì đó, nếu không chưa kịp làm gì đã bị Trì Húc biết được, cuộc sống của cô sẽ không còn dễ chịu nữa.
Một khi đã như vậy… Nguyễn Khanh Khanh cắn chặt răng.
Cô chậm rãi đứng dậy. Trong bóng đêm, bàn tay trái của cô lặng lẽ kéo phần cuối của đai lưng màu trắng. Theo quá trình đứng dậy, một mảng lớn da thịt trắng nõn nà và hơn nửa bầu ngực no đủ bên dưới xương quai xanh "lơ đãng" lộ ra trước mặt Trì Trạch.
"Tôi đi đây…"
Nguyễn Khanh Khanh chậm rãi dời bước đi đến trước cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm của Trì Trạch chỉ nhìn theo động tác của cô, không có phản ứng gì.
Không phải chứ! Đã thế này rồi còn không có ý kiến gì?
Cô gái thầm thở dài, đêm nay ra trận thất bại, chỉ đành tìm cách khác sau vậy.
Ngay khi cô đẩy cửa phòng ra, cất bước rời đi, một giọng nói từ tính xa xăm vang lên từ phía sau:
"Thất bại ở chỗ tôi rồi, giờ định đi tìm Trì Húc sao?"
Trải qua chuyện này, Nguyễn Khanh Khanh đột nhiên phát hiện ra suy nghĩ muốn một mình lái xe quay về Nam An, hoặc là sống tạm bợ một mình trong thời mạt thế của mình trước kia ngây thơ cỡ nào. Nếu cô thiếu một chút may mắn, hoặc là không có dị năng gì để tự bảo vệ mình, cô có thể chết bất cứ lúc nào, dù không chết cũng chẳng sống tốt được.
Trước khi năng lực của cô vẫn chưa mạnh mẽ đến mức đủ để tự bảo vệ bản thân, quả thật cô cần… tìm một người có thể bảo vệ mình.
Nguyễn Khanh Khanh đánh giá góc mặt nghiêng nghiêm nghị của Trì Trạch. Trì Trạch có dị năng hệ kim loại, bất kể là bảo vệ mình hay khả năng tấn công đều cực kỳ mạnh mẽ, tính cách lại chính trực, Trì Húc cũng phải chịu sự quản lý của anh ta, nếu như cô có thể đi theo anh ta… ít nhất cô sẽ không bị làm nhục một cách tùy tiện.
Nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ anh ta không hề có suy nghĩ gì với mình, phải làm thế nào mới có thể trói buộc anh ta được đây?
Một ý tưởng táo bạo dần dần hình thành trong đầu cô gái.
…
Sắc trời tối dần đi, Trì Trạch và Trì Húc tìm được một nhà xưởng ở vùng ngoại ô thành phố, hai người quyết định nghỉ ngơi ở nơi này một đêm.
Tinh hạch trong nhà xưởng cũng không nhiều, hai anh em thoải mái xử lý sạch đám tang thi trong khu vực nghỉ ngơi của công nhân, sau đó đều tự nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Nguyễn Khanh Khanh tắm rửa xong bước ra ngoài, khóe mắt thoáng nhìn thấy Trì Húc đi vào phòng tắm.
Cơ hội tốt!
Cô gái chậm rãi lê bước đến bên ngoài phòng nghỉ của Trì Trạch. Trong bóng tối yên tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trì Trạch đang nhắm mắt nằm trên giường, nhịp thở đều đều chứng tỏ anh ta đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nguyễn Khanh Khanh vờ như không nhìn thấy, chậm rãi đi đến bên giường, động tác nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Trì Trạch.
Không biết ngày mai Trì Trạch tỉnh lại sẽ có phản ứng gì nhỉ? Cô gái cười thầm trong lòng.
"Cô nằm ở đây làm gì?"
Một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên vang lên, đôi mắt vừa khép lại của Nguyễn Khanh Khanh lập tức mở ra.
Anh ta vẫn chưa ngủ!
"Khụ, tôi… tôi đi nhầm phòng, thật ngại quá."
Đêm nay cô phải làm cái gì đó, nếu không chưa kịp làm gì đã bị Trì Húc biết được, cuộc sống của cô sẽ không còn dễ chịu nữa.
Một khi đã như vậy… Nguyễn Khanh Khanh cắn chặt răng.
Cô chậm rãi đứng dậy. Trong bóng đêm, bàn tay trái của cô lặng lẽ kéo phần cuối của đai lưng màu trắng. Theo quá trình đứng dậy, một mảng lớn da thịt trắng nõn nà và hơn nửa bầu ngực no đủ bên dưới xương quai xanh "lơ đãng" lộ ra trước mặt Trì Trạch.
"Tôi đi đây…"
Nguyễn Khanh Khanh chậm rãi dời bước đi đến trước cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm của Trì Trạch chỉ nhìn theo động tác của cô, không có phản ứng gì.
Không phải chứ! Đã thế này rồi còn không có ý kiến gì?
Cô gái thầm thở dài, đêm nay ra trận thất bại, chỉ đành tìm cách khác sau vậy.
Ngay khi cô đẩy cửa phòng ra, cất bước rời đi, một giọng nói từ tính xa xăm vang lên từ phía sau:
"Thất bại ở chỗ tôi rồi, giờ định đi tìm Trì Húc sao?"