Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, tìm tới cửa đòi người!” Ông cụ Quách cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói: “Tống Khả Ninh là người của nhà họ Quách chúng ta, dựa vào cái gì mà ở lại nhà họ Tống bọn họ chứ? Nếu bọn họ muốn giữ lại Tống Khả Ninh, thì phải buông tha cho nhà họ Quách chúng ta, sau này phải đối xử tử tế khách sao với nhà họ Quách, nếu không, chúng ta sẽ làm loạn không để yên cho nhà bọn họ! Nhà họ Tống bọn họ không muốn để nhà họ Quách chúng được sống yên, vậy bọn họ cũng đừng mong chúng ta để bọn họ được sống yên!”

Làm như vậy liệu có được không? Quách Khải có chút hoài nghi: “Tống Khả Ninh chỉ là một đứa con gái, lại còn không phải cốt nhục  nhà họ Tống, nhà họ Tống bọn họ thực sự sẽ vì Tống Khả Ninh mà buông tha cho chúng ta sao?”

“Có được không thì phải thử một lần mới biết được.” Ông cụ Quách nói: “Chuyện đổi con chỉ do một mình Thư Mộng Lan làm, dựa vào cái gì mà toàn bộ nhà họ Quách chúng ta phải chịu phận chôn cùng cô ta? Nếu nhà họ Tống bọn họ đã không cho nhà họ Quách chúng ta một con đường sống, vậy thì nhà họ Tống bọn họ cũng đừng mong được yên ổn!”

Nhà họ Quách bọn họ trước này luôn do một tay ông cụ Quách chỉ đạo, nếu ông cụ Quách đã quyết định, vậy thì Quách Khải cũng chỉ có thể nghe theo.

Cứ như vậy, ông cụ Quách dẫn theo Quách Khải, hầm hầm đi tới nhà họ Tống.

Ông Tống cứ ngỡ ông cụ Quách tới nhà họ để cầu xin, quản gia vừa chạy vào báo bọn họ muốn tìm ông ấy lập tức nói với quản gia là không muốn gặp.

Quản gia đi ra ngoài, nhưng rất nhanh sau đó lại quay trở lại, khom lưng bẩm báo: “Chủ tịch Quách nói là, ông ta tới đón cháu gái ông ta về nhà.”

“Ông ta nói gì cơ?” Bà Tống nổi giận, đột nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha.

Ông quản gia cung kính lặp lại lời nói một lần nữa: “Chủ tịch Quách nói là, ông ta tới đón cháu gái ông ta về nhà.”

“Ông ta, sao ông ta dám?” Bà Tống tức đến nỗi đầu óc choáng váng.

Ông Tống thì đau đầu không chịu được… Xem ra, dự cảm của ông ấy đã đúng, phiền toái đã tự mò đến cửa rồi.

Bà Tống tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng: “Ninh Ninh là một tay tôi nuôi lớn, ông ta có tư cách gì mà đòi đến đón Ninh Ninh về nhà?”. truyen bac chien

Nãy giờ Tống Khả Ninh vẫn đang ngồi nghe ông Tống, bà Tống nói chuyện, giờ phút này cô ta hoảng loạn kéo cánh tay bà Tống, hốc mắt ửng đỏ: “Mẹ, con là con gái của bố mẹ, đây mới là nhà của con, con không đi đâu hết.”

“Mẹ biết, mẹ biết rồi…” Bà Tống vỗ vỗ tay cô ta, mở miệng trấn an: “Con yên tâm, có mẹ ở đây rồi, ai cũng đừng mong đưa con đi được.”

Ông Tống cũng cảm thấy nhà họ Quách khinh người quá đáng.

Con là do người nhà họ Quách bọn họ tráo đổi, nhà họ Tống cực khổ nuôi dưỡng con bọn họ suốt mười tám năm ròng, mười tám năm ấy bọn họ đã bỏ ra bao tâm huyết và tình cảm, sao nhà họ Quách bọn họ lại dám mò tới đòi con từ chỗ nhà họ Tống chứ?

Ông Tống tức giận ra lệnh: “Để bọn họ vào đi.”

Một lát sau, ông cụ Quách đã dẫn theo Quách Khải cùng tiến vào phòng khách.

Khi nhìn thấy Tống Khả Ninh, ông cụ Quách cười ha ha nói: “Trước đây khi thấy Ninh Ninh và Mộng Lan giống nhau, tôi còn tưởng là cháu ngoại giống dì, giờ tôi mới biết nguyên nhân, hóa ra Ninh Ninh là con gái của Mộng Lan và A Khải! Nếu đã như vậy thì, Tu Trị, cậu để chúng tôi đưa Ninh Ninh về nhà đi.”

“Sao các người dám không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu này với chúng tôi hả?” Bà Tống tức giận nói: “Ninh Ninh do một tay tôi nuôi lớn, các người dựa vào cái gì mà đòi dẫn con bé đi?”

“Dựa vào việc con bé là con gái ruột của A Khải.” Ông cụ Quách nói: “Chuyện đổi con là do một tay em gái họ cô làm nên, nhà họ Quách chúng tôi chẳng ai biết gì cả, trong người Ninh Ninh chảy dòng máu nhà họ Quách chúng tôi, nếu tôi biết Thư Mộng Lan dám đem người có giọt máu nhà họ Quách chúng tôi tráo đổi với người bên ngoài, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý! Giờ đã biết chân tướng sự thật, nhà họ Quách chúng tôi không muốn để con cháu trong nhà lưu lạc bên ngoài, nên tôi cần phải đưa cháu gái tôi về nhà!”

“Không có cửa đó đâu!” Bà Tống giận phát run: “Nhà họ Quách các người muốn đổi con là đổi, muốn đòi con về là đòi về, trên đời này làm gì có chuyện tốt thế cho các người hả? Các người có cần khinh người quá đáng thế không!”

“Là chúng tôi khinh người quá đáng, hay là các người khinh người quá đáng hả?” Ông cụ Quách lạnh lùng nói: “Đổi con là một tay Thư Mộng Lan làm ra, người nhà họ Quách chúng tôi hoàn toàn không hề hay biết gì cả, nhà họ Quách chúng tôi cũng giống nhà họ Tống các người, đều là người bị hại! Nhưng mà, rốt cuộc giờ Thư Mộng Lan cũng không còn là con dâu nhà họ Quách chúng tôi, cho nên tôi cảm thấy nhà họ Quách chúng tôi chẳng có gì phải thẹn với nhà họ Tống các người, tôi đã để A Khải ly hôn với Thư Mộng Lan, xem như đó cũng là đòi lại công bằng cho nhà họ Tống các người rồi, nhưng nhà họ Tống các người lại ỷ thế hiếp người, không thuận theo không buông tha, lại ép nhà họ Quách chúng tôi phải đi vào con đường phá sản! Nếu hai nhà đã thẳng mặt ra đòn như thế, thì cô còn tư cách gì để giữ huyết mạch nhà họ Quách chúng tôi ở lại nhà họ Tống các người? Cô cần phải trả cháu gái tôi lại cho tôi, nếu không thì dù có phải liều cái mạng già này, tôi cũng phải tìm được công bằng!”

“Chúng tôi không ép nhà họ Quách các người phá sản.” Ông Tống nói: “Chuyện đã đến nước này, nhà họ Tống chúng tôi không thể tiếp tục vui vẻ hợp tác với nhà họ Quách các người như không có vấn đề gì được, chúng tôi chỉ đang giải trừ hợp tác với nhà các người mà thôi, còn việc sau này nhà các người phát triển thế nào, nhà chúng tôi sẽ không can thiệp.”

“Nhưng mà khách hàng lớn nhất của nhà họ Quách chúng tôi chính là nhà họ Tống các người.” Ông cụ Quách cười khẩy nói: “Các người rút vốn giữa đường, đối với nhà họ Tống các người mà nói thì đây chỉ là một tổn thất nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng với nhà họ Quách chúng tôi thì chính là tai họa ngập đầu.”

Huống hồ, gia tộc như nhà họ Tống, muốn dạy dỗ người đều không cần tự mình ra tay, bọn họ chỉ cần biểu hiện ra là mình đang không hài lòng với người nào, tự khắc sẽ có rất nhiều người vì muốn được kết thân với họ mà chủ động ra tay thay họ.

Mà hiện tại nhà họ Quách bọn họ chỉ cần thái độ của họ, chỉ cần nhà họ Tống không dùng thái độ thù địch để nhìn nhà họ Quách là được.

Có như vậy mới không ai đứng ra đả kích nhà họ Quách để lấy lòng nhà họ Tống, nhà họ Quách cũng sẽ không rơi vào cảnh bốn bề đều là thù địch thế này.

Ông Tống nói: “Chúng tôi muốn hợp tác với ai là quyền tự do của chúng ta, chúng ta làm đúng theo hợp đồng lao động, nhà họ Tống chúng tôi không có phạm luật gì cả, các người dù có đi làm loạn thế nào thì cũng vô dụng.”

“Vậy thì chúng tôi sẽ lên đài truyền hình làm loạn!” Ông cụ Quách cười khẩy nói: “Dù sao thì nhà họ Quách chúng tôi cũng sắp xong đời rồi, cái đầu của lão già này cũng chẳng để làm gì, tôi nguyện ý chém nó đi, chỉ cần có thể kéo đức vua xuống ngựa, nếu nhà họ Tống các người không sợ mất mặt, vậy thì chúng tôi cũng chẳng ngại lên truyền hình! Tôi muốn người khắp thiên hạ đều biết, xem nhà họ Tống các người ỷ thế hiếp người đến mức nào!”

Bà Tống giận đến run cả người: “Các người ôm con của chúng tôi đi, còn muốn buộc chúng tôi phải tiếp tục hợp tác với các người, các người coi nhà họ Tống này là đậu hủ sao? Để một cái gia tộc nhỏ bé như nhà họ Quách các người bắt nạt! Rốt cuộc là nhà họ Tống chúng tôi ỷ thế hiếp người, hay nhà họ Quách các người đang mặt dày vô sỉ?”

“Tôi không nói là lên đài truyền hình để ép các người tiếp tục hợp tác với chúng tôi.” Ông cụ Quách liếc mắt nhìn Tống Khả Ninh một cái: “Tôi lên đài truyền hình là để muốn phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng, rằng nhà họ Tống các người có hành vi bá chiếm huyết mạch nhà họ Quách chúng tôi! Rõ ràng đó là cháu gái tôi, là con gái của con trai cả tôi, nhà họ Tống các người ỷ thế hiếp người, không cho chúng tôi nhận lại cốt nhục của mình, nhà họ Tống các người không ỷ thế hiếp người thì là gì hả?”

“Không! Không phải như thế!” Tống Khả Ninh cũng giận đến run cả người, nhìn ông cụ Quách hô to: “Tại sao các người lại một hai phải hại tôi như vậy? Tôi là do bố mẹ nuôi lớn, tôi là con gái của bố mẹ, ngoài trừ nơi nào có bố mẹ, tôi không đi đâu hết, cách người không thể ép buộc tôi đi!”

“Vậy tức là, cháu chê nghèo yêu giàu?” Ông cụ Quách nhìn cô ta trân trân, mở miệng nói: “Cháu là cháu gái ông, là con gái ruột của bố cháu, là huyết mạch nhà họ Quách chúng ta! Năm đó, mẹ cháu đem cháu đổi với nhà họ Tống, ông và bố cháu không biết chuyện này, hại huyết mạch nhà họ Quách lưu lạc bên ngoài, ông và bố cháu cũng là người bị hại! Bây giờ, chúng ta đã biết được chân tướng sự thật, chúng ta nhất định phải đưa huyết mạch nhà họ Quách về với chúng ta, cháu không muốn trở về, là vì tham vinh hoa phú quý nhà họ Tống, vô tình vô nghĩa, chỉ nhận tiền, không nhận tình thân máu mủ ruột thịt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK