Sau khi xin lỗi, đương nhiên là sẽ rời đi rồi.
Đường Dạ Khê giữ Đường Cẩm Tiêu lại để ăn tối.
Đường Cẩm Tiêu nói: “Lần sau đi, hôm nay anh còn có việc phải làm.”
Đường Dạ Khê giữ lại mấy lần, Đường Tiểu Thứ cũng quấn quýt lấy anh ta mời ở lại ăn cơm nhưng anh ta vẫn đi về.
Bây giờ anh ta không có tâm trạng để ăn cơm.
Anh ta muốn đi gặp Đường Cẩm Y.
Đường Cẩm Tiêu đưa Cao Thanh Kỳ và Tôn Tĩnh Hàng về lại nhà họ Tôn một cách lịch sự, sau đó đi đến nơi ở của Đường Cẩm Y.
Đường Cẩm Y rất vui khi nhìn thấy anh ta, chạy tới ôm cánh tay anh ta đầy trìu mến nói: “Anh cả đã đến rồi à, đã lâu anh không đến thăm em, em nhớ anh lắm.” Đường Cẩm Tiêu rút tay ra khỏi tay cô ta, nói thẳng vào vấn đề: “Y Y, em hãy chuẩn bị đi, hai ngày nữa anh sẽ đưa em ra nước ngoài, anh đã liên hệ với một ngôi trường rồi, em hãy ra ngoài học hỏi đi.”
Đường Cẩm Y sửng sốt, nhíu mày nói: “Anh cả, sao anh lại nhắc tới chuyện này? Chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, em không cần phải ra nước ngoài du học mà. Qua đó em chẳng quen ai cả, sẽ không thích ứng được đâu.”
“Du học là chuyện tốt, là cơ hội mà rất nhiều người bình thường cầu còn không được! Em đến trường để học một cái gì đó mới tốt cho bản thân em.” Đường Cẩm Tiêu kiên nhẫn thuyết phục cô ta: “Y Y, em đã lớn rồi, sau này không thể cứ sống ngây ngốc như thế này mãi được, em nên đi học một nghề nào đó, sau khi học xong thì tìm một công việc mình thích, như vậy cuộc sống mới có ý nghĩa.”
“Ai nói vậy?” Đường Cẩn Y ôm lấy cánh tay anh ta, nũng nịu nói: “Anh cả, du học là cơ hội mà người bình thường cầu còn không được, nhưng em không phải người thường, em là em gái anh, là cô cả của nhà họ Đường! Em là con gái, không thể làm được mấy chuyện giống như anh và anh hai đâu, uớc mơ của em là ăn xong nằm chờ chết. Bây giờ anh cả nuôi em, sau này em sẽ tìm một người đàn ông tốt như anh cả để anh ta cũng sẽ nuôi em.”1
“Nói cái gì vậy?” Lông mày của Đường Cẩm Tiêu càng nhíu chặt hơn: “Cho dù không học được một cái nghề nào đó thì cũng phải học tự tu dưỡng bản thân, học cách làm người đi chứ? Em nhìn xem bây giờ em giống cái gì hả? Rõ ràng là em có lỗi với Khê Khê, thế mà lại cứ đi nói xấu sau lưng em ấy. Nếu không phải em nói những lời xằng bậy trước mặt Cao Thanh Kỳ thì sao lại bị Hàng Hàng nghe được chứ? Tai hoạ của nhà họ Tôn đều là do em đưa tới đấy.”
Nghe thấy tên của Đường Dạ Khê, Đường Cẩm Y lập tức tức giận: “Khê Khê! Khê Khê! Anh đừng nhắc đến Khê Khê trước mặt em được nữa không? Em mới là em gái của anh mà, cô ta là cái thá gì chứ? Năm đó không phải anh hai cứu cô ta thì cô ta đã chết từ lâu rồi. Nhà chúng ta đã nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy, chẳng những không biết báo đáp ân tình mà còn hãm hại mẹ em, em hận cô ta.”
“Mẹ em tự làm tự chịu, chuyện của bà ta không liên quan gì đến Khê Khê.” Đường Cẩm Tiêu lạnh lùng nói: “Hạnh phúc của mẹ em là do ăn cắp mới có được, vốn dĩ bà ta không đủ tư cách kết hôn với bố. Bố đã bị bà ta và ông ngoại của em lừa nên bà ta mới trở thành vợ của bố. Nhân quả tuần hoàn, bà ta là người gieo quả thì tự mình phải nuốt xuống quả đắng này. Tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến Khê Khê cả.”
“Sao lại không liên quan?” Đường Cẩm Y tức giận hét lên: “Tất cả mọi chuyện đều do cô ta gây ra, nếu không phải tại cô ta thì mẹ em vẫn sống tốt, bố và anh hai sẽ không đuổi em ra ngoài. Cô ta chính là khắc tinh của em, là tai hoạ! Năm đó tại sao anh hai lại cứu cô ta chứ, cứ để cô ta chết đi thì hay biết mấy.”
“Thì ra đây mới là điều em thực sự nghĩ trong lòng!” Đường Cẩm Tiêu thất vọng nhìn cô ta, chán nản nói: “Em đã biết rồi thì tự quyết định đi, anh sẽ liên hệ cho em một ngôi trường ở nước ngoài, đúng hạn sẽ chuyển học phí và sinh hoạt phí vào tài khoản cho em. Em có thích đi học hay không thì tuỳ, anh sẽ lấy lại biệt thự mà em đang ở, anh cũng sẽ cho người giúp việc, tài xế và vệ sĩ nghỉ, nếu em không đi du học thì đi đâu tuỳ em. Em đã là người trưởng thành rồi, ngay cả bố cũng không còn có nghĩa vụ nuôi em nữa, anh càng không có nghĩa vụ phải chăm lo cho em. Em tự lo cho bản thân đi!”
“Không, đừng mà anh cả!” Đường Cẩm Y hoảng sợ, cô ta ôm lấy cánh tay của Đường Cẩm Tiêu, sợ hãi kêu lên: “Anh cả, vừa rồi em rất tức giận nên mới nói những lời đó. Em biết sai rồi, anh đừng giận em nữa, em sẽ không ra nước ngoài du học đâu. Thành tích học tập của em không tốt, tư chất kém không thể học hành được, sau khi đi học em chẳng hiểu gì cả, lại không quen với cuộc sống xa lạ, em không muốn trải qua những tháng ngày như thế đâu.”
Cô ta không muốn ra nước ngoài du học.
Đi học rất vất vả.
Mỗi ngày phải dậy sớm để đi học, học kiến thức, ăn ở căng tin, dọn dẹp ký túc xá, không có người giúp việc bên cạnh, phải tự chăm sóc bản thân.
Mẹ cô ta rất cưng chiều cô ta, từ nhỏ chưa từng ở lại trường, lên đại học cũng là học ngoại trú, ra khỏi cửa có vệ sĩ, về đến nhà có người giúp việc. Cô ta lớn như vậy nhưng lại chưa từng động tay vào việc gì, ngay cả nấu cơm, giặt quần áo cũng chưa từng đụng đến. Nếu tới nước ngoài, chì còn lại một mình cô ta thì phải làm sao? Cô ta sẽ sống như thế nào đây?
Cô ta là cô cả của nhà họ Đường, dù chỉ chia cho cô 1% tài sản của nhà họ Đường thì cũng đủ để cô ăn ngon mặc đẹp cả đời, mắc mớ gì cô ta phải đi học, đi chịu khổ cực như vậy chứ?
Cô ta không cần.
“Anh không thương lượng với em mà là đang thông báo cho em biết quyết định của anh.” Đường Cẩm Tiêu hất tay cô ta ra: “Hoặc là em đi du học, hoặc bất cứ nơi nào em thích, nhưng nếu không đi du học thì em tự nuôi lấy bản thân đi, anh sẽ không cho em một đồng nào nữa.”
“Anh cả, anh không thể làm chuyện này!” Đường Cẩm Y khóc nói: “Em là em gái anh, sao anh lại không lo cho em được chứ? Nhà họ Đường có nhiều tiền như vậy, nếu anh cho em một ít thì em sẽ sống rất tốt thôi. Em là con gái của bố, trong người em có chảy dòng máu của nhà họ Đường, tài sản của nhà họ Đường cũng có một phần của em trong đó, anh chia cho em được không? Anh chia cho em rồi thì sau này em sẽ tự nuôi sống mình, không cần anh phải nuôi em nữa.”
“Có một phần của em?” Lúc này Đường Cẩm Tiêu không phân biệt được là mình đang tức giận hay buồn cười nữa: “Tài sản của nhà Đường nằm trong tay bố, bây giờ là của bố hết, bố muốn cho ai hay không cho ai là quyền của bố. Ông ấy đã nói rõ từ nay về sau cắt đứt quan hệ cha con với em, ông ấy đã nuôi em khôn lớn là tận tình tận nghĩa rồi, em chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Đường cả, thế mà còn đòi chia tài sản ư?”
“Không! Không phải như thế!” Đường Cẩm Y khóc lóc lắc đầu: “Em là con gái của bố, trong huyết quản của em đều đang chảy dòng máu của bố, sao có thể nói đoạn tuyệt quan hệ cha con được chứ? Đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, sau này ông ấy sẽ tha thứ cho em.”
“Vậy thì cứ chờ ngày bố tha thứ cho em đi.” Đường Cẩm Tiêu lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ anh không nuôi em nữa, anh cho em ba ngày để suy nghĩ. Nếu em không muốn đi du học thì cứ dọn đồ ra khỏi đây, thích đi đâu thì đi, từ nay về sau anh sẽ không quan tâm đến em nữa!”
Nói xong anh ta xoay người bỏ đi.
“Anh cả, anh cả đừng đi!” Đường Cẩm Y vừa khóc vừa đuổi theo.
Đường Cẩm Tiêu vẫy tay, vệ sĩ của anh ta chạy tới và ngăn Đường Cẩm Y lại.
Đường Cẩm Y bị vệ sĩ của mình giữ chặt không thể nhúc nhích, cứ trơ mắt nhìn Đường Cẩm Tiêu lên xe bỏ đi.
“Anh cả, anh cả!” Cô ta tuyệt vọng kêu lên, khóc lóc ầm ĩ.