Đường Dạ Khê ân cần hỏi: “Anh cả, anh mới nhắc đến tên anh Băng, anh Băng làm sao thế?”
Đường Cẩm Tiêu chưa kịp trả lời thì một giọng nói lười biếng đã vang lên ở cửa: “Khê Khê, em tìm anh à?”
Không biết từ lúc nào, Bách Lí Tùy Băng đã đi vào, mà Đường Dạ Khê chẳng hề hay biết: “Anh Băng, anh cầm tinh con mèo à? Sao mở cửa đi đường đều không phát ra tiếng động thế?”
“Em bảo anh cầm tinh con gì thì anh cầm tinh con nấy.” Bách Lí Tùy Băng nghiêm túc nói: “Anh là trợ lý của em nên mọi chuyện đều phải nghe lời em.”
Đường Dạ Khê: “...”
Nếu anh thật sự là trợ lý của cô thì với miệng lưỡi trơn tru này của anh, cô đã sớm xào anh tám trăm lần với cá mực rồi.
“Trợ lý ư?” Đường Cẩm Tiêu ngạc nhiên nhìn Bách Lí Tùy Băng, rồi nhìn về phía Đường Dạ Khê ngay: “Khê Khê à?”
Thấy ánh mắt đầy dò hỏi của anh, Đường Dạ Khê bất đắc dĩ giải thích: “Anh Băng... Anh ấy quá nhàm chán, nên tới Quảng Hạ làm khách.”
Đường Cẩm Tiêu cau mày hỏi: “Nhưng anh ta bảo anh ta là trợ lý?”
“Là tự anh ấy phong.” Đường Dạ Khê bất đắc dĩ nói: “Anh ấy vui là được.”
Dù gì cô cũng không thể làm gì Bách Lí Tùy Băng.
Cô chỉ yêu cầu anh ta thành thật ở đây, đừng gây rắc rối cho cô là cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Còn thân phận của anh ta là trợ lý, vệ sĩ, làm khách hay anh trai thì tùy anh ta, chỉ cần anh ta vui là được.
Đường Cẩm Tiêu càng nhíu chặt mày: “Khê Khê, em đã biết chuyện trên mạng chưa?”
Đường Dạ Khê hỏi ngược lại anh ta: “Chuyện gì ạ?”
Đường Cẩm Tiêu chưa kịp lên tiếng thì Bách Lí Tùy Băng đã giành nói trước: “Đường Cẩm Tiêu, anh đừng hắt nước bẩn lên người Khê Khê, tin tức trên mạng là do tôi sai người tung ra, nếu anh muốn gây sự thì cứ nhắm thẳng vào tôi, đừng trêu chọc Khê Khê, bằng không...”
Anh ta lườm Đường Cẩm Tiêu, rồi cầm quả táo trong dĩa trái cây lên, cắn một miếng, mập mờ nói: “Ông đây không phải là quả hồng mềm giống như Khê Khê. Ai dám gây sự với Khê Khê thì tôi sẽ khiến người đó cả đời đau khổ.”
Đường Cẩm Tiêu: “...”
Anh ta biết, Bách Lí Tùy Băng không hề nói suông.
Mà anh ta sẽ làm ra thật.
Người bình thường làm việc đều sẽ tính toán thành bại được mất, quan tâm đến người nhà, danh dự, dư luận, nhưng Bách Lí Tùy Băng thì chẳng quan tâm gì cả.
Anh ta làm chuyện gì cũng tùy theo ý mình, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ cân nhắc hậu quả và được mất của mọi chuyện.
Trên đời này người khó trêu chọc nhất chính là hạng người này... Chúng ta hãy làm một phép so sánh, một vụ làm ăn với tiền vốn một trăm vạn, cuối cùng chỉ lời được một đồng, chắc chắn người bình thường sẽ không làm, nhưng Bách Lí Tùy Băng thì có thể.
Chỉ cần anh ta vui thì anh ta có thể làm ra chuyện bỏ ra số vốn một nghìn vạn để kiếm một đồng tiền lãi.
Bách Lí Tùy Băng là kẻ điên, làm việc bất chấp hậu quả, còn anh ta là người thừa kế của nhà họ Đường, thân mang vinh nhục và thịnh suy của nhà họ Đường, do đó, cho dù thế lực của nhà họ Đường chẳng hề thua kém nhà Bách Lí thì anh ta cũng sẽ không lấy cứng đối cứng với Bách Lí Tùy Băng.
Nếu người bình thường đánh nhau với kẻ điên, chắc chắn bên chịu thiệt sẽ là người bình thường.
Nếu đã biết rõ bên chịu thiệt, tất nhiên anh ta phải né tránh rồi.
Anh ta không muốn để tâm đến Bách Lí Tùy Băng nên đứng dậy chào tạm biệt với Đường Dạ Khê: “Thời gian không còn sớm nữa, anh còn có việc nên về trước.”
“Anh cả, anh ở lại dùng cơm rồi hẵng đi.” Đường Dạ Khê mời ở lại.
“Không cần đâu, gần đây anh rất bận, đợi sau này rảnh anh sẽ tới đây thăm em.” Nếu phải đối mặt với gương mặt của Bách Lí Tùy Băng, cho dù là một bàn đầy sơn hào hải vị, anh ta cũng không nuốt nổi.
Đường Dạ Khê lại mời ở lại mấy lần, thấy Đường Cẩm Tiêu vẫn cố chấp muốn rời đi thì chỉ có thể tiễn anh ta ra ngoài.
Sau khi tiễn Đường Cẩm Tiêu rời đi, cô liền lấy điện thoại ra lướt mạng, lúc này mới hiểu rõ ban nãy Đường Cẩm Tiêu và Bách Lí Tùy Băng đang nói về chuyện gì.
Cô bất đắc dĩ nhìn về phía Bách Lí Tùy Băng.
Bách Lí Tùy Băng đang ngồi gặm táo, nhìn cô với vẻ mặt vô tội.
Miệng cô mấp máy mấy lần, nhưng không thốt ra được.
Cô phải nói gì đây?
Nói Bách Lí Tùy Băng đừng nên tung chuyện mà Đường Cẩm Y đã làm lên mạng à?
Hình như... cô đâu vĩ đại như thế.
Đường Cẩm Y thật sự quá xấu xa.
Cô ta đã làm nhiều chuyện ác độc như thế, nên phải để cho mọi người biết lòng dạ cô ta đen tối, độc ác đến cỡ nào.
Cô phải biểu dương anh ta diệt trừ cái ác giương cao cái thiện, tung chuyện của Đường Cẩm Y lên mạng, công khai hành vi xấu xa của Đường Cẩm Y, để cứu Trần Minh Bạn ư?
Hay là thôi đi?
Cô không nên biểu dương anh ta, anh ta đã đủ điên rồi, nếu cô còn biểu dương anh ta mấy câu, lỡ anh ta càng điên hơn thì sao?
Thôi bỏ đi.
Im lặng là vàng.
Cô không nên nói gì cả.
Thế là cô cầm một chiếc tách sạch sẽ, rồi rót trà cho Bách Lí Tùy Băng: “Anh uống trà đi, để tĩnh tâm hạ hỏa.”
Anh hãy hạ hỏa, bình tĩnh tập trung suy nghĩ, để sau này bớt phát điên lại.
Đường Dạ Khê chủ động rót trà cho anh ta, Bách Lí Tùy Băng tưởng Đường Dạ Khê đang khen anh ta, nên hớn hở cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Trà ngon! Chắc chắn là do Khê Khê pha rồi!”
“Đúng vậy.” Đường Dạ Khê nói: “Nhưng lá trà không phải do em mua, mà là Tiểu Bạch biếu ông cụ, ông cụ uống không được, nên bảo em mang về một ít.”
“Lá trà không quan trọng, mà người pha trà mới quan trọng. Tay của Khê Khê có thể sửa dở thành hay, cho dù là lá trà kém chất lượng đến cỡ nào, chỉ cần qua tay của Khê Khê, cũng có thể tạo ra mùi trà thơm chính hiệu nhất.” Bách Lí Tùy Băng nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Đường Dạ Khê: “...”
Bây giờ trong đầu cô chỉ còn lại một câu: Anh vui là được!
Ngoài ra cô thật sự không nghĩ ra câu nào khác.
Bách Lí Tùy Băng đắc ý uống trà hỏi: “Khê Khê, có phải em sắp đi du lịch đúng không?”
“Tin tức của anh thật nhanh nhạy.” Đường Dạ Khê đáp: “Nhưng không phải là đi du lịch, mà là đưa bạn học của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về quê.”
“Cũng như nhau cả thôi.” Bách Lí Tùy Băng nói: “Nếu em đi một mình thì anh cũng muốn đi, đã lâu lắm rồi anh chưa đi du lịch, nghe nói nhà của cậu bé đó sống ở trong núi, chắc chắn sẽ rất vui.”
Đường Dạ Khê: “... Nếu anh thật sự muốn đi thì em không cản nổi anh, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý trước. Lăng Tự bảo quê của cậu bé rất rất nghèo, đường núi lại cực kỳ ngoằn ngoèo, lạc hậu đến mức ngay cả internet cũng không có.”
“Chẳng sao cả.” Bách Lí Tùy Băng hoàn toàn không để tâm nói: “Nghèo cũng có cái lợi của nghèo, chắc chắn sẽ chưa khai phá quá mức, nên núi sông đều sẽ được giữ nguyên, nhất định sẽ rất thú vị. Hơn nữa, anh là vệ sĩ thân cận của em, tất nhiên em đi đâu anh phải đi nấy, em tới một nơi xa như vậy, nếu anh không đi cùng em, ngộ nhỡ em gặp nguy hiểm thì làm thế nào?”
Đường Dạ Khê: “...”
Núi sông gì chứ, không thể dùng từ giữ nguyên để hình dung được đúng không?
Còn nữa, vệ sĩ thân cận là ai phong thế?
Cô không nhớ là cô đã từng phong cho anh ta.
Nhưng...
Vẫn câu nói đó, anh vui là được, anh thích nói gì thì nói, vị này là đại gia nên cô không chọc nổi.
Chỉ cần anh không làm chuyện xằng bậy, không vi phạm pháp luật thì cô tình nguyện cung phụng anh ta như tổ tông.
Ai bảo bọn họ sống nương tựa vào nhau cơ chứ?
Hai người cùng trải qua hoạn nạn, lúc cô bất lực nhất, anh ta đã bầu bạn cho cô sự ấm áp nhất, chỉ cần không liên quan đến đạo đức pháp luật thì cô tình nguyện dung túng anh ta.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân, Cố Thời Mộ xuất hiện ở góc cua cầu thang, rồi nhanh chóng đi tới phòng khách.
Hình như trong mắt anh, Bách Lí Tùy Băng đã biến thành người vô hình, anh chẳng thèm liếc nhìn Bách Lí Tùy Băng, mà nhìn thẳng về phía Đường Dạ Khê nói: “Các con đang thu dọn hành lý loạn xạ cả lên, em lên xem thử đi.”
Thái độ mà Cố Thời Mộ nói chuyện với Đường Dạ Khê chẳng khác gì cặp vợ chồng bình thường nhất trên thế giới này, nói về chuyện nhà cửa và xã hội loài người.
Nhất thời, Bách Lí Tùy Băng vốn đang giãn lông mày bỗng nhíu chặt.