Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Dạ Khê thay đồ xong, đi ra từ phòng thay đồ, nhìn thấy ở đằng xa tập hợp một đám người, Hứa Liên Kiều và ba đứa nhỏ đều ở bên đó, Cố Tần đưa Cố Cận và Cố Tửu đến gần đó để bảo vệ họ.

Cô bước nhanh qua: “Kiều Kiều?”

Hứa Liên Kiều quay đầu nhìn cô, lập tức cảm thấy kinh ngạc: “Đẹp quá!”

Cô ấy quen biết Đường Dạ Khê lâu lắm rồi, nhưng mỗi lần Đường Dạ Khê khoác lên mình những bộ đồ khác thường ngày hoặc đổi style khác, cô ấy đều không khỏi cảm thán.

Đường Dạ Khê cười cười, nhìn qua dòng người.

Cô chỉ nhìn một cái cũng lập tức kinh ngạc cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

Trong đám người có một nam một nữ.

Cô gái đứng ở đó, còn người đàn ông trẻ tuổi thì quỳ trước mặt cô ta.

Hứa Liên Kiều lắc đầu: “Không biết, bỗng nhiên lại như thế đấy.”

Cố Tần bước qua, khẽ nói: “Cô gái đó là Diệp Tri Nam, là con gái lớn của nhà họ Diệp, người quỳ trên đất là vệ sĩ của cậu cả Diệp Lâm Đông nhà họ Diệp, tên Diệp Á Lâm.”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Đường Dạ Khê hỏi: “Nơi công cộng mà lại làm chuyện khó coi như vậy.”

“Không biết nữa,” Cố Tần khẽ giọng: “Cô chủ này của nhà họ Diệp tính tình không tốt lắm, trong giới cũng nổi danh là kiêu căng ngạo mạn, không biết Á Lâm chọc phải cô ta cái gì nữa.”

Đường Dạ Khê chú ý đến cách xưng hô Diệp Á Lâm của Cố Tần, bèn hỏi anh ta: “Anh quen Diệp Á Lâm à?”

“Vâng,” Cố Tần nói: “Ông cụ nhà họ Diệp từng làm việc cho ông cụ nhà chúng ta, giao tình nhiều năm, công ty nhà họ hợp tác với công ty nhà chúng ta cũng nhiều năm, có thể xem như là bạn đồng minh với nhà họ Cố.”

“Cô chủ nhà họ Diệp này xấu tính quá vậy!” Hứa Liên Kiều chán ghét mà cau mày nói: “Có chuyện gì mà lại không thể về nhà xử lí mà lại khiến người ta mất mặt trước bao nhiêu người thế này, vệ sĩ thì không phải người ư?”

Cố Tần nói: “Có thể trong mắt cô ta vệ sĩ không phải người thật.”

Hứa Liên Kiều: “…Đệch!”

Đường Dạ Khê: “…Kiều Kiều!”

“…Tớ sai rồi!” Hứa Liên Kiều cúi mặt nhìn ba đứa nhỏ: “Mấy đứa bịt tai lại!”

Đường Tiểu Thứ không hiểu, ngẩng mặt nhìn cô ấy: “Sao lại bịt tai lại vậy ạ?”

Hứa Liên Kiều nói: “Bởi vì mẹ cháu nói không được chửi thề trước mặt các cháu, sẽ dạy hư trẻ con.”

Đường Dạ Khê: “…”

“Vâng…” Đường Tiểu Thứ cau mày, làm bộ nghiêm túc như người lớn: “Có lẽ sẽ dạy hư trẻ con thật thì sao nhỉ? Bởi vì cháu cũng muốn chửi thề!”

Cậu bé chỉ Diệp Á Lâm: “Anh kia đáng thương quá!”

Cậu lại chỉ sang Diệp Tri Nam: “Chị kia xấu tính ghê!”

Ba người Cố Tần, Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đều nói với nhau rất nhỏ tiếng, ai ở xa sẽ không nghe thấy, Đường Tiểu Thứ nói chuyện lại không kiểm soát âm lượng của mình, giọng nói ngây ngô của cậu bé vang lên, truyền rõ đến tai nhiều người.

Trong số những người đó bao gồm cả Diệp Tri Nam.

Diệp Tri Nam nhìn sang, bắt gặp ngay gương mặt nhỏ của Đường Tiểu Thứ: “Mày nói ai xấu tính?”

Cô ta đỏ cả mặt, giọng điệu hung dữ, ánh mắt có hơi nét mơ màng, mang theo chút ý ngà ngà say, vừa nhìn là biết đang trong trạng thái say xỉn.

Đường Tiểu Thứ đột ngột bị đôi mắt ngập tràn sự hung tợn của cô ta doạ giật thót, vô thức nép vào lòng Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê ôm cậu, an ủi vỗ người cậu: “Không sao, Tiểu Thứ, có mẹ đây.”

“Tiểu Thứ? Đường Tiểu Thứ?” Đôi mắt mơ màng của Diệp Tri Nam lướt một lượt lên mặt Đường Tiểu Thứ, cô ta cười một cách ngớ ngẩn, giơ ngón út ra rồi chỉ vào mũi Đường Tiểu Thứ: “Biết rồi! Là đứa con rơi nhà họ Cố chứ gì? Ha ha! Nhà họ Cố buồn cười thật đấy, người ta khinh con rơi lắm, ai như họ lại đem con rơi về nuôi! Có phải muốn nuôi sẵn hai đứa hầu cho con hợp pháp sau này không? Giống như…”

Cô ta chuyển hướng chỉ sang Diệp Á Lâm, cười thành tiếng: “Giống như thằng người hầu này!”

Cô ta nhấc chân lên đạp vào lồng ngực Diệp Á Lâm: “Này, nói mày đấy? Biết sai chưa?”

Diệp Á Lâm cúi gằm mặt, không nói gì.

Cô ta lập tức đổi sắc mặt, nắm tóc Diệp Á Lâm, ép anh ta ngẩng đầu: “Hỏi mày đấy, biết sai chưa?”

Diệp Á Lâm bất lực, chỉ đành trả lời: “Thuộc hạ biết sai rồi.”

“Thuộc hạ? Mày mà thuộc hạ gì? Chẳng qua là một con chó do anh cả tao nuôi thôi!” Cô ta thả Diệp Á Lâm ra, hung hăng ra lệnh: “Tự vả miệng đi!”

Diệp Á Lâm không động đậy.

Diệp Tri Nam lại nắm tóc anh ta lần nữa, ép anh ta ngẩng đầu: “Sao vậy? Không phục hả? Anh tao dặn mày thế nào? Đến lời của tao mày cũng không nghe nữa đúng không?”

Diệp Á Lâm vẫn không nói gì, nhưng anh ta đưa tay lên, tát từng cái mạnh vào mặt mình.

Đường Tiểu Thứ bị doạ mất hồn, hai tay ôm chặt Đường Dạ Khê, trợn mắt nhìn Diệp Á Lâm một cách sợ hãi, trợn tròn cả hai mắt.

Đường Dạ Khê bịt mắt cậu bé lại: “Tiểu Thứ đừng nhìn nữa.”

Đường Tiểu Thứ gỡ tay mẹ mình ra, khẽ nói: “Mẹ, con muốn xem… Mẹ ơi, tại sao cô người xấu đó lại nói con là con rơi? Sau này con phải làm người hầu cho người khác ư?”

“Đừng nghe cô ta nói bậy!” Đường Dạ Khê cau mày nói: “Không phải con vừa nói cô ta là người xấu sao? Người xấu nói sao lại phải tin?”

Bây giờ cô rất phiền não, vừa rồi Diệp Tri Nam mắng con trai cô, cô không thể chen lời, cô còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tri Nam đã đi sỉ nhục Diệp Á Lâm rồi, cô muốn phản bác nữa cũng không đúng lúc lắm.

Nhưng mà, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, Diệp Tri Nam bắt buộc phải xin lỗi con trai cô, để con trai cô biết vừa rồi chỉ là do cô ta say xỉn nói bậy mà thôi.

Cô sờ mặt con: “Tiểu Thứ đợi tí, một lát nữa mẹ sẽ bắt cô ta xin lỗi con đàng hoàng!”

“Đúng!” Hứa Liên Kiều nói thêm: “Tiểu Thứ, người phụ nữa đó nói bậy đó, cháu đừng tin cô ta, lát nữa mà không xin lỗi con với Tiểu Sơ, mẹ con và dì Kiều Kiều sẽ đánh cho cô ta văng hết răng ra ngoài!”

“Dạ dạ…”, Đường Tiểu Thứ như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Tiểu Thứ và anh không giống cái anh đó là được…”

Đường Tiểu Thứ chỉ Diệp Á Lâm: “Anh đó đáng thương quá, Tiểu Thứ và anh không muốn làm người như vậy, đúng không anh?”

Cậu bé nghiêng đầu nhìn Đường Tiểu Sơ.

Đường Tiểu Sơ nắm tay cậu: “Em trai yên tâm, chúng ta sẽ không giống họ.”

Đường Dạ Khê nhìn Diệp Á Lâm đang tự vả, bỗng thấy khó chịu trong lòng.

Ai lại cam lòng làm người như thế chứ?

Chỉ là không còn lựa chọn nào khác mà thôi.

Thấy thái độ của Diệp Á Lâm với Diệp Tri Nam, Diệp Á Lâm có lẽ giống như bốn người Cố Tần, đều là trẻ mồ côi do nhà họ Diệp nuôi lớn.

Lúc nhỏ họ nhận ân tình của nhà họ Diệp, sau khi lớn lên thì còn có hợp đồng với nhà họ Diệp buộc chân họ, hợp đồng đó bắt họ phải trung thành với nhà họ Diệp, thế nên từ lúc sinh ra họ đã thấp hơn một bậc so với chủ nhà họ Diệp.

Gặp người có lương tâm thì ngày tháng của họ thoải mái hơn, ví dụ như đám Cố Tnà, cuộc sống đầy đủ, đãi ngộ tốt, ngày tháng trôi qua trong yên bình, không khác gì so với người bình thường.

Gặp phải loại chủ như Diệp Tri Nam thì xui phải biết, ví dụ như Diệp Á Lâm trước mắt cô đây, ở nơi đông người thế này mà phải quỳ ra đất tự tát mình.

Đường Dạ Khê tin rằng, với Diệp Á Lâm lúc này mà nói, đau đớn không phải là thể xác mà là sự sỉ nhục khi bị người khác vây xem.

Nhưng bất kể anh ta thấy khó chịu thế nào thì cũng phải nhịn, bởi vì anh ta nợ nhà họ Diệp, anh ta phải trung thành với nhà họ Diệp, anh ta không thể phản kháng lại mệnh lệnh của họ.

Bởi vì hành vi của Diệp Tri Nam, ngay lúc này đi Đường Dạ Khê vô cùng bài xích và ác cảm với cả gia đình nhà họ Lâm.

Một gia đình nuôi dạy ra một đứa con gái kiêu căng ngang ngược như Diệp Tri Nam thì có thể là người tốt gì đây?

Trẻ con không biết kiêng dè, lời con trai cô nói Diệp Tri Nam nghe không lọt tai có thể bắt con cô xin lỗi, nhưng cô ta không được công kích người khác.

Đợi chuyện Diệp Tri Nam và Diệp Á Lâm xong xuôi, cô không những bắt Diệp Tri Nam xin lỗi con trai cô mà cô còn phải gặp gia chủ nhà họ Diệp hỏi xem dạy con kiểu gì, có phải gia đình họ cũng phán xét con trai cô như Diệp Tri Nam không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK