"Biết là tốt rồi." Ôn Minh Đạo đứng lên: "Đi, theo bố đến nhà bác cả con xem thử. Bố phải nói cho bác cả con biết, bố và mẹ con đã ly hôn..."
Ông ta nhất quyết ly hôn với An Vũ Mộng cũng vì hai đứa con trai của ông ta.
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
Bốn người con trai của chi trưởng đều có nhiều triển vọng, ông ta không muốn Ôn Huyền Dương vì những hành vi của An Vũ Mộng mà xa cách với hai đứa con trai của ông ta.
Còn Ôn Huyền An thì đã mấy ngày không gặp, Ôn Minh Đạo phái người theo dõi anh ta thì biết mỗi ngày anh ta đều dùng rượu xoa dịu phiền muộn. Chính ông ta cũng có tâm trạng không tốt nên chẳng muốn quan tâm đến Ôn Huyền An, bởi vậy cứ mặc cho anh ta phóng túng, chờ khi nào tâm trạng ông ta tốt hơn thì lại xử lý anh ta.
Ông ta đưa Ôn Huyền Thái đến chi trưởng.
Không khí của chi trưởng nhà họ Ôn mấy ngày nay rất tốt.
Sức khỏe Đường Thủy Tinh mỗi ngày một chuyển biến tốt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ban ngày, Đường Dạ Khê giao Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ cho ông Cố, đến bệnh viện bầu bạn với Đường Thủy Tinh, ban đêm thì lại trở về biệt uyển nhà họ Cố ngủ cùng với các con trai của mình.
Cố Thời Mộ phải chạy qua chạy lại giữa Dạ Đô và Ôn Thành, ban ngày đi Dạ Đô giải quyết công việc, ban đêm trở về Ôn Thành cùng bố mình và con trai.
Ông Cố chỉ cảm thấy từ sau khi vợ ông qua đời, cuộc sống của ông chưa bao giờ có hương vị như khoảng thời gian gần đây.
Mỗi ngày ông đều đưa các cháu trai du sơn ngoạn thủy, buổi tối trở về được gặp con trai và con dâu, trong nhà luôn rộn rã tiếng cười. Ông càng sống càng có tinh thần, càng sống càng trẻ tuổi.
Đường Thủy Tinh cũng ở trong tình trạng không khác ông là mấy.
Sau khi tình trạng bệnh của Đường Thủy Tinh ổn định, được phép rời phòng chăm sóc đặc biệt và chuyển đến phòng bệnh phổ thông.
Khi được chuyển lên phòng bệnh phổ thông thì người nhà bệnh nhân được phép chăm bệnh.
Đường Dạ Khê đến bệnh viện bầu bạn với Đường Thủy Tinh mỗi ngày, mối quan hệ giữa hai mẹ con được hâm nóng lên nhanh chóng.
Có người quen lâu vẫn như kẻ xa lạ, có người mới gặp lại như bạn tâm giao.
Trước đây Đường Thủy Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng, những lời này cũng áp dụng cho tình mẹ con.
Kể từ khi biết Đường Dạ Khê là con gái ruột của mình, trong lòng bà tràn ngập thương tiếc và áy náy đối với Đường Dạ Khê. Khi gặp lại Đường Dạ Khê, bà nhìn bao nhiêu thì lại thích cô bấy nhiêu, yêu thương cô từ tận tâm khảm, hận không thể đem tất cả những gì mình có bù đắp hết cho cô.
Đường Dạ Khê vốn dĩ đã rất thích Đường Thủy Tinh, Đường Thủy Tinh lại yêu thương cô nhiều như thế, cô có qua có lại, chăm sóc Đường Thủy Tinh rất tận tình, điều này khiến Đường Thủy Tinh càng ngày càng thích cô.
Ngày nào Đường Dạ Khê cũng dỗ dành Đường Thủy Tinh vui vẻ, thân thể Đường Thủy Tinh cũng hồi phục rất tốt, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.
Sức khỏe vợ ngày càng tốt hơn, trái tim vốn luôn lửng lơ của Ôn Minh Viễn cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Thấy Đường Dạ Khê có thể làm cho vợ ông vui vẻ, ông cũng càng ngày càng thích Đường Dạ Khê.
Tâm tình ông tốt, nhìn thấy Ôn Minh Đạo thì cũng không tỏ vẻ gì, chỉ bày vẻ mặt ôn hòa bảo hai bố con Ôn Minh Đạo ngồi xuống.
Ôn Minh Đạo hỏi thăm tình trạng bệnh của Đường Thủy Tinh, được biết Đường Thủy Tinh có thể xuất viện trong vài ngày tới, ông ta thật lòng mừng thay cho Ôn Minh Viễn.
Sau khi hỏi thăm tình trạng bệnh của Đường Thủy Tinh, ông ta chuyển sang chủ đề chính: "Anh cả, em và An Vũ Mộng đã ly hôn rồi."
Ôn Minh Viễn sững sờ.
Ôn Minh Đạo muốn ly hôn với An Vũ Mộng, ông biết. Nhưng ông cũng biết An Vũ Mộng cứ mãi tranh cãi, chết cũng không chịu ly hôn.
Ông cho rằng, vì thể diện của Ôn Huyền Thái và Ôn Huyền An, cuộc hôn nhân này có lẽ không thể ly hôn được.
Không ngờ lại thật sự ly hôn.
Trong lúc nhất thời, ông không biết phải nói gì.
Ông đồng ý Ôn Minh Đạo ly hôn với An Vũ Mộng.
Họ đều là một gia đình, An Vũ Mộng đã có những suy nghĩ ác độc đối với vợ của ông, nếu An Vũ Mộng vẫn là em dâu của ông, ông không chỉ không thể nào đối mặt với An Vũ Mộng, thậm chí còn chẳng thể đối mặt với em trai của mình, cũng như Ôn Huyền Thái và Ôn An An.
Nếu Ôn Minh Đạo không ly hôn với An Vũ Mộng, chi trưởng của bọn họ và cả gia đình chi thứ ba sẽ càng lúc càng xa cách, cho đến khi họ trở thành những người xa lạ.
Mẹ ông mất sớm, bố bận bịu công việc, Ôn Minh Tu và Ôn Minh Đạo là do một tay ông nuôi lớn. Trở thành những người xa lạ với gia đình chi thứ ba không phải là điều ông muốn thấy.
Một người phụ nữ như An Vũ Mộng không xứng với em ba của ông, ly hôn càng sớm càng tốt.
Điều đáng tiếc duy nhất là Ôn Huyền Thái và Ôn An An đã mất đi gia đình trọn vẹn.1
May mắn thay, cả hai đã lớn và có thể tự chăm lo cho bản thân, ảnh hưởng từ gia đình không còn quá lớn như khi còn nhỏ nữa.
Ông cảm thấy việc ly hôn giữa Ôn Minh Đạo và An Vũ Mộng là sự lựa chọn đúng đắn nhất, rốt cuộc không phải hai người có tính cách không hợp nhau, mà là nhân phẩm của An Vũ Mộng không tốt.
Nghĩ tới người kề bên chăn gối của em trai mình là một người phụ nữ lòng dạ đen tối, ông càng nghĩ bao nhiêu càng thấy không thích hợp bấy nhiêu.
Nhưng những lời này, ông không thể nào nói ra trước mặt Ôn Huyền Thái.
Ông chỉ thở dài và không đưa ra bất cứ lời bình luận nào.
Ôn Minh Đạo còn nói: "Anh cả, em ly hôn với An Vũ Mộng không phải chỉ vì chuyện lần này. Thật ra, giữa chúng em từ lâu đã không có tiếng nói chung. Đối với em mà nói, bà ấy càng ngày càng xa lạ. Có đôi khi em không muốn về nhà, không muốn đối mặt với bà ấy. Chỉ là trước đây, vì Huyền Thái và Huyền An, em có thể nhẫn nhịn được. Nhưng lần này, khi nhìn thấy một mặt xấu xí của bà ấy, em không thể chịu được nữa..."
Ôn Minh Viễn gật đầu: "Anh hiểu được."
Nếu chẳng may làm điều gì sai trái thì đôi vợ chồng đã hơn hai mươi năm có thể tha thứ thì nhất định sẽ tha thứ.
Nhưng An Vũ Mộng không hề vô tình làm sai, bà ta là tính toán mọi cách, không có ý tốt.
Hơn nữa, người mà bà ta đối phó lại là người trong nhà, tội thêm một bậc.
Người phụ nữ lòng dạ xấu xa như vậy, xấu xa đến nỗi khiến người ta ghê tởm.
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, chẳng ai mong muốn người đầu ấp tay gối với mình lại là một người phụ nữ khiến người khác ghê tởm như vậy.
Ôn Minh Đạo cùng Ôn Minh Viễn hàn huyên vài câu, không ở lại quá lâu mà dẫn Ôn Huyền Thái rời đi.
Lại qua vài ngày sau, Đường Thủy Tinh xuất viện.
Mỗi ngày Đường Dạ Khê đều đến bệnh viện chăm sóc Đường Thủy Tinh, còn tự tay nấu canh cho Đường Thủy Tinh, hầu hạ bà rất thoải mái dễ chịu.
Tâm trạng Đường Thủy Tinh rất tốt, sức khỏe cũng điều dưỡng tốt, khi xuất viện, khí sắc vô cùng tốt. Tuy rằng thân thể vẫn còn yếu ớt, như cành liễu đu đưa trong gió, khiến người ta thương tiếc, nhưng thần thái trên mặt lại rạng rỡ, tràn đầy sức sống, không còn dáng vẻ hấp hối lúc nhập viện nữa. Ôn Minh Viễn vốn đang có tâm trạng tốt, thấy thế thì vẻ tươi cười trên mặt lại càng không giảm, khen ngợi Đường Dạ Khê hết lần này đến lần khác, nói rằng cô đúng là thần may mắn của bọn họ.
Đường Thủy Tinh và Đường Dạ Khê vẫn luôn tay trong tay, thân mật khắng khít, chẳng nỡ rời nhau dù chỉ giây lát.
Đường Thủy Tinh xuất viện, bốn anh em nhà họ Đường cũng gác lại công việc mà về nhà đoàn tụ.
Buổi tối, Ôn Minh Viễn yêu cầu phòng bếp chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ngon. Cố Thời Mộ mang theo Đường Tiểu Sơ cùng Đường Tiểu Thứ đến, người nhà họ Đường tề tựu.
Nhìn trên bàn ăn có con trai, con gái, còn thêm con rể và hai đứa cháu ngoại, cảm xúc trong lòng Đường Thủy Tinh rất lẫn lộn, có vui mừng, có xót xa, nhưng nhiều hơn cả vẫn là niềm vui.
Sau khi cả nhà cùng nhau nâng ly uống rượu, Đường Thủy Tinh chính thức tuyên bố với các con trai: "Mẹ và bố các con đã thương lượng ổn thỏa với nhau rồi, cuối tuần tới sẽ tổ chức tiệc rượu chào đón Khê Khê, mời tất cả những người thân, bạn bè và đối tác của nhà họ Đường đến để thông báo tin tức nhận tổ quy tông..."
Bà lấy ra một đống danh sách đưa cho mấy người Ôn Huyền Dương: "Đây là danh sách do mẹ và bố các con đã định ra, các con xem có cần bổ sung gì không."
Những cái tên trong danh sách dày đặc hàng trăm người cũng đủ cho thấy Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh rất coi trọng buổi tiệc rượu này.