Sau khi sự việc xảy ra, cô đã bị cậu dùng gia pháp trừng trị một trận. Rồi cô bất chấp sự can ngăn của người anh họ mà cùng hai đứa con của mình chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Đường.
Kể từ đó, cô và hai con đều như hình với bóng. Ngay cả ban đêm đi ngủ cũng không ngủ riêng nữa.
Mặc dù vậy nhưng trong suốt một khoảng thời gian dài, cậu con trai bé bỏng của cô luôn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm và hoảng sợ gào khóc gọi mẹ. Cậu bé vẫy vẫy bàn tay bé bỏng, khản giọng kêu la: “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi. Tôi muốn mẹ.”
Trái tim cô như tan nát khi nghe thấy tiếng khóc của con trai mình.
Khi con trai khóc, cô cũng khóc theo.
Cô đã cố gắng hết sức để các con có một mái ấm trọn vẹn và một tuổi thơ hạnh phúc.
Nhưng con trai của cô lại không có cảm giác an toàn.
Cậu con trai lớn còn đỡ, cậu bé cứng cỏi mạnh mẽ hơn. Nhìn cậu bé già dặn trưởng thành hơn những người bạn đồng trang lứa.
Từ lúc mới sinh ra thì đứa con trai nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, tính tình lại mềm yếu hơn anh trai và tâm lý cũng mong manh yếu đuối hơn. Vết thương tâm lý trong lần suýt bị bắt cóc vào lúc nửa đêm, mãi đến tận bây giờ cô vẫn chưa xoa dịu được cho cậu bé.
Ban đêm, dù có buồn ngủ đến mấy thì cậu bé cũng phải nằm trong vòng tay của cô thì mới có thể ngủ được.
Nếu cô không có ở đó thì dù muộn thế nào đi nữa cậu bé cũng không chịu nhắm mắt lại.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp của con trai, đôi tay nhỏ bé vẫn đang nắm chặt áo ngủ của cô, trong lòng cô vừa chua xót lại vừa ngọt ngào. Cô cúi người hôn lên giữa trán của hai đứa nhỏ, yên lặng tắt đèn rồi ôm hai đứa con trai vào lòng, nhắm mắt lại.
Hai đứa trẻ như sắp tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng lại rúc vào trong lòng cô.
Cô khẽ nhoẻn miệng cười rồi lại càng ôm chặt hai đứa con vào trong lòng hơn nữa.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, cô làm một bữa ăn phong phú và đầy đủ chất dinh dưỡng cho hai đứa trẻ.
Sau khi đã nấu xong bữa sáng thì cô mới gọi bọn trẻ dậy.
Các bạn nhỏ này rất nghe lời, chúng chưa bao giờ ngủ nướng cả. Hai đứa trẻ dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chúng không bao giờ để mẹ phải phiền lòng.
Ngày nào Đường Dạ Khê cũng đều nhìn thấy dáng vẻ dụi mắt đầy đáng yêu của hai đứa con, thế mà cô vẫn cảm thấy không hề đủ. Khi nhìn thấy cảnh ấy thì trái tim của cô khẽ run lên và không khỏi cười thành tiếng, sau đó cô bước tới ôm hai đứa con vào lòng một cách rất thân mật.
Ba mẹ con cười cười nói nói trò chuyện phiếm một hồi thì hai đứa nhỏ cũng hoàn toàn tỉnh táo, sau khi đánh răng rửa mặt xong, chúng đến ăn sáng với Đường Dạ Khê.
Bạn học Đường Tiểu Sơ giống y như một người lớn thu nhỏ vậy, cậu bé không bao giờ kén ăn và ăn gì cũng được.
Còn anh bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ thì lại có dạ dày yếu, cậu bé rất kén ăn nên ngày nào Đường Dạ Khê cũng đều thay đổi đa dạng bữa ăn để cho cậu bé có hứng thú ăn uống.
Sáng nay cô đã chuẩn bị món sinh tố đu đủ, sữa yến mạch, bánh mì bơ, bí đỏ xay nhuyễn cho các con và cả hai con đều rất thích thú ăn các món này.
Cả ba mẹ con vừa ăn sáng vừa nói chuyện cười đùa, sau khi ăn xong Đường Dạ Khê dọn dẹp chén dĩa đi vào phòng bếp rửa, hai người bạn nhỏ kia thì phụ giúp cô một tay.
Ngay khi họ vừa rửa chén dĩa xong, hai tay của Đường Dạ Khê còn chưa kịp lau khô thì chuông cửa đã vang lên.
“Mẹ, để con mở cửa!” Đường Tiểu Thứ hăng hái chạy ra mở cửa.
“Chạy chậm thôi kẻo ngã đấy.” Đường Dạ Khê vội vàng lau khô tay rồi đuổi theo ra ngoài: “Tiểu Thứ, đừng mở cửa cho người không quen biết.”
Cô sợ rằng người của Hình Bội Trân sẽ lại đến bắt cô và con trai cô.
Có lẽ kiếp trước cô đã đào bới phần mộ tổ tiên của gia đình Hình Bội Trân nên kiếp này Hình Bội Trân cứ đi theo cô mãi.
Cháu gái của Hình Bội Trân bị hiếm muộn, cô ta rất yêu cậu con trai út của Đường Dạ Khê và muốn nhận nuôi nấng cậu con trai nhỏ của cô, nhưng cô đã từ chối.
Trước kia cô ngủ chung phòng với các con trai mình nên Hình Bội Trân vẫn chưa có cơ hội ra tay.