Đường Dạ Khê: "..."
Cố thái tử gia, phiền anh đừng có luôn giành lời thoại của em, được không?
Ơ…
Không đúng!
Hình như là Cố thái tử gia nói đưa Hạ Lăng Tự về nhà.
Về nhà nào?
Nhà ở ngọn núi kia sao?
Cô nghi hoặc nhìn về phía Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ cũng nhìn về phía cô: "Khê Khê, gần đây em có thời gian không? Nếu có thời gian, chúng ta sẽ đưa Hạ Lăng Tự về nhà cùng với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ."
Đường Dạ Khê hỏi: "Đi lên núi à?"
Cố Thời Mộ gật đầu: "Đương nhiên."
Đường Dạ Khê: "Anh có thời gian không?"
Cố Thời Mộ: "Có."
Đường Dạ Khê: "... Ồ, đúng rồi, suýt chút nữa em quên mất, anh có lợi khí vạn năng, Cố Lạc Bạch."
Cô thực sự đồng cảm với Cố Lạc Bạch.
Đó không phải là cậu Tư của nhà họ Cố, đó là con sen của Cố Thời Mộ!
“Đúng.” Cố Thời Mộ nói: “Vừa khéo gần đây công ty không có dự án quan trọng nào, một mình Tiểu Bạch làm là đủ.”
“Bố, bố thật là tốt!” Đường Tiểu Thứ quá đỗi vui vẻ, choàng tay qua cổ Cố Thời Mộ mà "rót thuốc mê": “Bố, bố là người bố tuyệt nhất trên thế giới! Người bố tuyệt nhất, tuyệt nhất, tuyệt nhất!”
“Ngoan!” Cố Thời Mộ được cậu con trai út dỗ dành mà lòng nở hoa.
Hạ Lăng Tự lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt càng thêm u ám.
Đường Dạ Khê nhìn thấy sự hâm mộ ẩn hiện trong đáy mắt cậu bé, trong lòng thở dài bất đắc dĩ.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Cô không nhịn được nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ không có mẹ này.
Chỗ lòng bàn tay chạm xuống, xương cứng cấn vào lòng bàn tay cô, cô mới nhận ra rằng đứa trẻ này gầy một cách đáng kinh ngạc.
Đứa trẻ này rất xinh đẹp, mặt mày thanh tú và làn da tuyết trắng. Cho nên khi chỉ nhìn mặt, Đường Dạ Khê cũng không cảm thấy đứa nhỏ này chịu ngược đãi gì, nhưng cô nhéo cánh tay đứa nhỏ này thì mới phát hiện đứa nhỏ này gầy như cái que.
Cô cau chặt mày: "Lăng Tự, ngày thường cháu có ăn no không? Sao cháu lại gầy như vậy?"
"Ăn không đủ no." Hạ Lăng Tự lắc đầu: "Mẹ kế kêu bảo mẫu nấu cơm, cơm nước chia ra mỗi người một phần. Cháu ghét rất nhiều mùi vị, ngửi thấy sẽ buồn nôn, ăn không vô. Cháu không ăn cái gì thì bà ấy bảo người ta làm cái đó, hơn nữa làm rất ít."
Vẻ mặt của cậu bé rất bình tĩnh, không có bất kỳ đau buồn hay tức giận nào, ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng thì giọng điệu bình thản như đang nói chuyện của người khác.
Đường Dạ Khê rất ngạc nhiên.
Cô không ngờ rằng trong thời đại ăn uống không lo như thế này, vậy mà lại còn có một bà mẹ kế không cho bọn trẻ ăn no.
Hứa Liên Kiều cười lạnh: "Người xấu đúng là có cách xấu riêng, còn có thể giở trò xấu!"
Đường Dạ Khê hỏi Hạ Lăng Tự: "Lăng Tự, cháu bao nhiêu tuổi?"
Hạ Lăng Tự trả lời: "Bảy tuổi."
"Thế mà lại bảy tuổi rồi!" Hứa Liên Kiều nhìn Hạ Lăng Tự rồi lại nhìn Đường Tiểu Sơ: "Lớn hơn Tiểu Sơ nhà chúng ta hai tuổi, nhưng lại nhìn cao tương đương với Tiểu Sơ, người mẹ kế này tàn nhẫn thật!"
Đường Tiểu Thứ ngả vào vòng tay của Cố Thời Mộ, chớp mắt: "Dì Kiều Kiều, con sẽ cao hơn nữa!"
Hứa Liên Kiều: "..."
Biểu cảm lạnh lùng trào phúng trên mặt cô ấy như gió thoảng qua, cô ấy cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Thứ, giọng nói mềm mại đến nỗi có thể chảy ra nước: "Đương nhiên, Tiểu Thứ chúng ta lại không có mẹ kế, về sau Tiểu Thứ chúng ta nhất định sẽ vừa cao vừa to!"
"Đúng vậy." Đường Tiểu Thứ gật mạnh đầu một cái: "Cháu vẫn còn nhỏ, chờ trưởng thành thì cháu sẽ cao hơn."
"Tương lai Lăng Tự cũng có thể cao thêm nữa." Đường Dạ Khê an ủi Hạ Lăng Tự: "Cô đưa cháu về nhà, chờ cháu về đến nhà bà nội, cháu có thể ăn cơm no rồi, cháu sẽ cao lớn hơn nữa."
“Cảm ơn cô.” Hạ Lăng Tự bình tĩnh nói lời cảm ơn.
Thật ra, cậu cũng không quan tâm tương lai mình cao hay thấp, cậu chỉ rất nhớ bà nội của cậu thôi.
Đã một thời gian rất dài rồi, cậu chưa được gặp bà nội.
Bà nội cậu rất thường xuyên gọi điện thoại cho cậu, nhưng ở cách xa nhau nên cậu không dám nói gì với bà nội cậu cả.
Bà nội sức khỏe không tốt, cậu sợ bà nội lo lắng.
Bác nói, bệnh của bà nội cậu kỵ lo lắng, nhất định không thể để bà nội lo lắng.
Cho nên, cậu không dám nói gì với bà nội cả.
Mẹ cậu đã mất tích từ khi cậu còn rất nhỏ. Sau khi mẹ mất tích, cậu đi theo bà nội.
Sau này, bố cậu cưới mẹ kế cho cậu, cậu vẫn đi theo bà nội.
Mãi cho đến khi đi học, bà nội mới bảo bố đón cậu đến Dạ Đô.
Kỳ thật bà nội rất không nỡ rời xa cậu, nhưng bà nội vừa khóc vừa nói điều kiện Dạ Đô rất tốt, cậu nên đến trường ở đây, cậu thông minh như vậy nên không thể bị trì hoãn tiền đồ của mình trên núi.
Bà nội khóc và bảo bố đưa cậu đi.
Sau khi rời khỏi bà nội, cậu chưa bao giờ gặp lại bà nội.
Quê nhà cậu quá xa Dạ Đô, bà nội lớn tuổi, sức khỏe không tốt nên không thể đến được Dạ Đô. Bố cậu bận công việc, không đưa cậu trở về nên cậu trở về không được.
Cậu nằm mơ cũng muốn trở về.
Cậu muốn về ở với bà nội. Cậu không ngại tương lai bị trì hoãn trên núi.
Bố cậu cũng đã đi học từ thung lũng trên núi ấy, sau đó lại thi đỗ vào trường đại học.
Bố cậu có thể làm được, cậu nhất định cũng có thể.
Cậu chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình, cho đến khi chiếc xe dừng lại cũng không nói thêm lời nào.
Trong xe chỉ có giọng nói non nớt của Đường Tiểu Thứ. Nhóc con là một đứa thích nói, nói mãi không hết chuyện.
Cũng may là mọi người đều thích nghe, ngoại trừ Đường Tiểu Sơ luôn treo chút ghét bỏ trên mặt, những người khác đều nghe say sưa.
Đặc biệt là Cố Thời Mộ, dọc theo đường đi cứ ẵm con trai út không buông tay.
Đường Tiểu Thứ thích ở trong lòng anh, anh cũng thích ôm cậu con trai út của mình. Hai cha con giống như hai cái bánh mật một lớn một nhỏ, dính chung một chỗ với nhau. Ngay cả xuống xe, Cố Thời Mộ cũng ẵm Đường Tiểu Thứ xuống xe.
Đường Tiểu Thứ vòng tay ôm cổ Cố Thời Mộ mà rất vui sướng, mặt mày cong cong, cười rất đắc ý.
“Đồ trẻ con!” Đường Tiểu Sơ khinh thường đứa em ngốc ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào của mình.
Đường Tiểu Thứ cười làm mặt quỷ với cậu bé, ôm cổ Cố Thời Mộ, vui vẻ đá đạp lung tung bàn chân nhỏ của mình: "Bố, anh trai ganh tị với con!"
Cố Thời Mộ bị sự dễ thương của cậu bé làm cho tâm can run rẩy, cúi đầu hôn cậu: "Lát nữa bố cũng ẵm anh trai."
“Vâng!” Đường Tiểu Thứ giòn giã nói: “Bố không thể thiên vị, cần phải ban ân huệ!
Đường Dạ Khê: "..."
Ban ân huệ không phải dùng như vậy con trai à!
Cố Thời Mộ bị cậu bé chọc cười ha ha, hoàn toàn không có bộ dạng tôn quý, kiêu ngạo, lạnh lùng, trịch thượng khi đối mặt với Cao Thanh Kỳ ở trường học vừa rồi, bỗng dưng trông như là một người đàn ông ấm áp vậy.
Hứa Liên Kiều chậc chậc hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm với Đường Dạ Khê: "Chẳng trách sư phụ cô nói con người trên đời này ai cũng có vài bộ mặt, hôm nay cuối cùng tôi cũng lĩnh hội được."
Khi đàm phán với cô ấy, Cố thái tử gia cao quý, lãnh đạm, toàn thân là dáng vẻ người lạ chớ gần. Nhưng khi ẵm Đường Tiểu Thứ, Cố thái tử gia lại là một mỹ nam ánh mặt trời, ấm áp như mặt trời, rạng rỡ sáng chói.
Đường Dạ Khê mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Cố Thời Mộ và những đứa trẻ dịu dàng như nước: "Anh ấy là một người bố tốt, bọn nhỏ ở chung với anh ấy rất vui vẻ."
"Bây giờ trông thì là như thế này." Hứa Liên Kiều nhẹ giọng nói: "Nhưng lòng người khó lường, lòng người cũng sẽ thay đổi. Trên đời này, người duy nhất có thể tin tưởng vĩnh viễn chỉ là bản thân, cho nên..."
Cô ấy đặt tay lên vai Đường Dạ Khê: "Cẩn thận một chút, đừng để người khác đối xử với cô và bọn trẻ tốt hơn một chút là cô đã moi tim đào phổi ra cho người ta. Tim vẫn nên đặt trong ngực mình thì mới an toàn."