Sau khi biết Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con trai mình, anh đã điều tra mọi thứ về cô nên đương nhiên anh cũng biết Hứa Liên Kiều bên cạnh cô là ai.
Hứa Liên Kiều là một thiên tài y học, vô cùng giỏi, hơn nữa còn có cơ duyên gặp được một cao thủ y học, được thầy truyền lại tất cả những kỹ năng và kinh nghiệm.
Chỉ đáng tiếc, có lẽ cũng vì những trải nghiệm của thời thơ ấu nên mặc dù Hứa Liên Kiều có y thuật cao siêu, cô ấy lại không muốn đến bệnh viện làm bác sĩ.
Trước khi sư phụ qua đời, ông ấy đã giao cô ấy lại cho sư phụ Đường Dạ Khê, cho cô ấy có chỗ nương thân ở Quảng Hạ. Vì thế, Hứa Liên Kiều vẫn luôn nhận nhiệm vụ cho Quảng Hạ, đi khắp mọi nơi từ nam ra bắc.
Mặc dù cô ấy là nhân viên của Quảng Hạ, nhưng cô ấy lại là người tự do.
Cố Thời Mộ có một sở thích, đó là thu thập nhân tài.
Không phải là kiểu tuyển dụng lôi kéo người ta về làm thuê cho mình mà là ký hợp đồng trọn đời, giống như Quan Khanh của thời xưa, một đời chỉ phục vụ và cống hiến cho nhà họ Cố.
Sau khi dùng xong bữa tối, anh đưa Hứa Liên Kiều đến thư phòng để nói chuyện chi tiết.
Từ trước đến nay, tác phòng làm việc của Cố Thời Mộ vẫn luôn gọn gàng, dứt khoát, đơn giản mà cũng mạnh mẽ và quyết đoán. Sau khi bảo Hứa Liên Kiều ngồi xuống phía đối diện mình, anh đã vào thẳng vấn đề: “Tôi có thể giúp cô báo thù, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Hứa Liên Kiều hỏi: “Điều kiện gì?”
Cố Thời Mộ đáp: “Ký hợp đồng trọn đời với tôi, làm người nhà họ Cố cả đời.”
Hứa Liên Kiều sửng sốt.
Một lúc sau, cô ấy vẫn thấy hơi khó hiểu, bèn hỏi: “Ý anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Cố Thời Mộ cầm một bản hợp đồng trên bàn lên: “Tôi đã soạn xong hợp đồng rồi đây, cô có thể xem một chút.”
Hứa Liên Kiều nhận lấy, xem qua một lượt, sau đó cô ấy đã hiểu.
Nói là hợp đồng, nhưng thực ra đây chẳng khác nào một bản khế ước bán thân.
Sau khi ký vào hợp đồng, quãng đời còn lại của cô ấy không những phải làm theo mệnh lệnh của nhà họ Cố một cách vô điều kiện mà còn phải cống hiến cho nhà họ Cố, nếu cô ấy phản bội thì sẽ phải chịu một sự tổn thất cực lớn.
Giống hệt gia nô của thời xưa.
Quả nhiên, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.
Nhưng không sao.
Đến cái chết cô ấy còn không sợ thì cái này đã là gì?
“Được, tôi đồng ý.” Hứa Liên Kiều đặt hợp đồng lên bàn: “Chỉ cần anh có thể giúp tôi báo thù cho bố mẹ và ông nội, tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh.”
“Được!” Cố Thời Mộ gật đầu: “Tôi đã nói qua với Khê Khê, nhưng không biết Khê Khê có truyền đạt lại với cô không, tôi thấy người chết không đau khổ, sống không bằng chết mới là đau khổ nhất. Vì thế, tôi không khuyên cô dùng cách giết người để báo thù, mà cô nên khiến bọn họ sống không bằng chết, cô đồng ý không?”
“Khê Khê đã nói với tôi rồi.” Hứa Liên Kiều nói: “Tôi đồng ý.”
Khóe miệng Cố Thời Mộ cong lên: “Vậy thì tốt.”
Dù sao giết người cũng cần phải đền mạng, những chuyện phạm pháp gì đó anh tuyệt đối sẽ không làm. Khiến một người phải chết mà không phạm pháp hơi có chút khó khăn, nhưng với khả năng của anh, khiến một người sống không bằng chết lại đơn giản hơn nhiều.
Cố Thời Mộ cầm tấm ảnh lên, đưa cho Hứa Liên Kiều: “Cô xem xem đây có phải người đàn ông đã ở cạnh Từ Tú Huỳnh vào ngày hôm đó không?”
“Đúng, chính là ông ta!" Hứa Liên Kiều nhận lấy bức ảnh, nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra người trong bức ảnh, hai mắt cô ấy lập tức đỏ lên: “Chính ông ta đã đâm chết bố tôi trước, sau đó lái xe cán qua người mẹ tôi, lúc đó trong bụng mẹ còn đang mang thai...”
Giọng cô ấy như nghẹn lại, ánh mắt đầy căm hận nhìn vào bức ảnh.
Cố Thời Mộ thầm nghĩ, nếu lúc này đây người đàn ông trong tấm ảnh xuất hiện trước mặt Hứa Liên Kiều thì cô ấy sẽ không màng gì hết mà xông đến liều mạng với anh ta.
“Tên ông ta là Từ Lộ Vĩ.” Cố Thời Mộ chỉ vào người trong ảnh, nói: “Ông ta là anh trai của Từ Tú Huỳnh.”
Hứa Liên Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là cá mè một lứa, đều là loại súc sinh.”
Cố Thời Mộ nói: “Có lẽ là vì Từ Lộ Vĩ và Từ Tú Huỳnh quá ngu ngốc, hoặc có thể là vì gia đình cô ngoài cô ra thì đều đã chết sạch, chỉ còn lại một mình cô còn không rõ tung tích. Vì thế chuyện báo thù cho cô còn dễ hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.”
Hứa Liền Kiều lập tức ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Ý của anh là?”
Cố Thời Mộ ngồi xuống trước bàn làm việc, các ngón tay gõ nhẹ lên bàn, đáp: “Thường thì những người đã làm những chuyện khuất tất như này đều sẽ xóa sạch dấu vết. Đừng nói là mười năm, kể cả chuyện mới cách đây năm sáu năm mà muốn điều tra cũng không dễ dàng gì. Nhưng không biết là do Từ Lộ Vĩ và Từ Tú Huỳnh quá ngu ngốc hay bọn họ đã quá tự tin vào bản thân mà người của tôi đã dễ dàng điều tra ra được kẻ gánh tội thay cho Từ Lộ Vĩ năm đó. Người này đã mãn hạn tù và được thả vào sáu năm trước.”
“Tôi biết ngay mà!” Hứa Liên Kiều cười chế giễu: “Vì thế tôi đã nói với Khê Khê rằng báo cảnh sát có tác dụng gì chứ? Cho dù có bắt được hung thủ thật sự thì cũng đâu có nghĩa lý gì? Bố mẹ tôi đã qua đời, hai kẻ đó ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài làm lại cuộc đời, còn bố mẹ tôi thì sao? Họ sẽ không bao giờ có thể sống lại nữa.”
“Chưa chắc đâu.” Cố Thời Mộ mím môi cười, nói: “Cô có tiền không?”
Hứa Liên Kiều sửng sốt: “Có một ít... anh cần bao nhiêu? Chỉ cần anh có thể giúp tôi báo thù, anh cứ nói ra một con số đi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách!”
“Không phải cho tôi, mà là cho cô.” Cố Thời Mộ cười đáp: “Vì điều kiện để báo thù cho cô là ký hợp đồng trọn đời với tôi nên tôi sẽ không thu thêm thù lao ngoài của cô nữa, cô nhớ kỹ lời hứa của mình là được.”
“Đương nhiên rồi!” Hứa Liên Kiều nói bằng giọng quả quyết: “Chỉ cần anh báo thù cho tôi, cái mạng này của tôi là của anh, anh bảo tôi làm gì cũng được.”
Cố Thời Mộ nói: “Tôi không cần mạng của cô, tôi chỉ cần tài năng và lòng trung thành của cô thôi.”
“Vậy anh hỏi tôi có bao nhiêu tiền để làm gì?” Hứa Liên Kiều không hiểu.
“Tôi đã nói rồi mà, không phải cho tôi dùng, mà là cho cô.” Cố Thời Mộ nhếch khóe miệng lên, nói một cách đầy ẩn ý: “Từ Lộ Vĩ ngu ngốc như thế, không chùi hết được vết nhơ của mình. Có lẽ tôi có thể tống ông ta vào tù, sau khi ông ta bị bắt, vào trong sẽ có bạn tù. Để các bạn tù của ông ta giám sát việc ông ta cải tạo có nghiêm túc hay không, cô có thể thường xuyên đến thăm bạn tù của ông ta...”
Hứa Liên Kiều lập tức hiểu ra, hai mắt cô ấy sáng lên: “Tôi hiểu rồi.”
Đúng vậy, pháp luật không thể bắt Từ Lộ Vĩ phải đền mạng cho bố mẹ của cô ấy.
Nhưng cô ấy có thể nghĩ ra cách khiến cuộc sống của Từ Lộ Vĩ trở nên tồi tệ hơn, sống mà không bằng chết khi đang thụ án!
Thậm chí sau khi Từ Lộ Vĩ mãn hạn tù, cô ấy còn có thể sử dụng năng lực của mình để khiến cuộc sống của Từ Lộ Vĩ còn khốn khổ cùng cực hơn cái chết.
Đường đường chính chính ngay thẳng làm người là sống, sống không nhà không cửa, ăn xin ở đầu đường xó chợ cũng là sống.
Chỉ cần cô ấy sống tốt và cố gắng kiếm được thật nhiều tiền, đợi đến khi Từ Lộ Vĩ ra tù, cô ấy nhất định sẽ có cách khiến cuộc sống của Từ Lộ Vĩ còn không bằng một tên ăn mày!
“Tôi hiểu rồi!” Hứa Liên Kiều hưng phấn gật đầu: “Cảm ơn anh!”
Hứa Liên Kiều vẫn luôn sống một cách mơ hồ.
Trong lòng cô ấy tràn ngập sự hận thù, muốn báo thù nhưng lại không biết làm thế nào mới có thể báo thù. Bây giờ, Cố Thời Mộ đã chỉ cho cô ấy một con đường rõ ràng, Hứa Liên Kiều chợt cảm thấy phía trước đã có hy vọng.
Cô ấy nhìn thoáng qua bản hợp đồng trên bàn: “Bây giờ có cần tôi ký tên ngay không? Tôi có thể ký luôn!”
“Không cần.” Cố Thời Mộ nói: “Đợi đến khi cô đã báo được thù rồi ký cũng chưa muộn.”
Hứa Liên Kiều nhìn anh, hỏi: “Anh không sợ tôi hối hận sao?”
“Tôi không sợ.” Cố Thời Mộ nói: “Những người không giữ lời không có tư cách trở thành thành viên của nhà họ Cố. Hơn nữa, sau khi ký bản hợp đồng này cô cũng không chịu thiệt đâu, ít nhất thì sau này nếu cô gặp phải chuyện bất bình cũng sẽ không rơi vào cảnh đến cơ hội kêu oan cũng không có.”