“Không, Vi Vi, em cũng biết anh không phải người như vậy mà!” Lâm Kinh Lan vội vã giải thích: “Vừa vào cửa đã thấy Triệu Tư Hảo bị em đẩy vào tường, anh không nhìn thấy mặt của em, anh còn tưởng rằng Triệu Tư Hảo bị ai đó bắt nạt, lúc đó anh không có thời gian suy nghĩ, anh không cố ý làm như vậy, anh… “
Trên trán Lâm Kinh Lan đổ mồ hôi, anh ta giải thích không rõ ràng lắm.
Nhưng anh ta thực sự không cố ý!
Anh ta không nhìn thấy mặt Lâu Vũ Vi, thấy cô bạn gái nhỏ mới của mình đang bị bắt nạt, là một người đàn ông, phản ứng đầu tiên của anh ta là cứu bạn gái của mình. Làm sao anh ta có thời gian để nghĩ về những thứ khác chứ?
Lời giải thích này cũng hợp lý.
Lâu Vũ Vi nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi, anh không cần giải thích với tôi, bạn gái của anh quả thực bị tôi ức hiếp, anh đẩy ngã tôi, tôi bị thương, chúng ta coi như huề nhau, hy vọng anh và bạn gái đừng khiếu nại tôi, tối nay tôi làm thay phần việc cho bạn, công việc này rất quan trọng với cô ấy, tôi không muốn liên lụy đến cô ấy.”
“Khiếu nại em ư?” Sắc mặt Lâm Kinh Lan xanh mét: “Vi Vi, em nghĩ anh là người thế nào chứ? Sao anh có thể khiếu nại em được, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ân oán giữa em và A Triệt thì anh không thể xen vào. Trong mắt anh, em sẽ mãi là em gái của anh, làm sao anh có thể khiếu nại em chứ?”
“Cảm ơn,” Lâu Vũ Vi thản nhiên nói: “Thiếu cậu chủ Lâm đã đại nghĩa như vậy, có thể nhờ cậu chủ Lâm nói với quản đốc rằng tôi xin nghỉ phép tối nay, tôi cần đến bệnh viện điều trị vết thương.”
Lâm Kinh Lan nổi da gà khi nghe cô ấy gọi anh ta là “cậu chủ Lâm”.
Anh ta chắp tay cầu xin Lâu Vũ Vi: “Vi Vi, anh sai rồi, lỗi tại anh, em đừng gọi anh như vậy được không? Toàn bộ lông tơ trên người anh dựng đứng hết lên rồi, anh cùng em đến bệnh viện nhé.”
Anh ta liếc nhìn vết thương trên trán Lâu Vũ Vi, đau khổ đến mức ước mình có thể quay ngược thời gian và tát mình một cái vì đã túm áo của Lâu Vũ Vi và ném cô ấy ra ngoài.
Triệu Tư Hảo sững sờ trước những gì diễn ra trước mặt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bạn trai của cô ta không những không trả thù cho cô ta, mà còn hạ mình xin lỗi Lâu Vũ Vi, còn Lâu Vũ Vi thì đối xử lạnh lùng với bạn trai của mình.
Toàn thân cô ta đang run lên vì tức giận.
Gia đình cô ta miễn cưỡng được xem là gia đình hạng hai, nhưng nhà họ Lâm thì là thế gia hạng nhất.
Tuy rằng giữa hạng nhất và hạng hai chỉ kém một con số, nhưng khoảng cách lại như lạch trời, vòng tròn của gia tộc hạng nhất và gia tộc hạng hai hoàn toàn khác nhau.
Cô ta là con gái của một gia tộc hạng hai, có thể lọt vào mắt xanh của Lâm Kinh Lan, người xuất thân từ gia tộc hạng nhất, trở thành bạn gái của Lâm Kinh Lan, đó là niềm vinh dự và tự hào lớn nhất của cô ta.
Kể từ khi trở thành bạn gái của Lâm Kinh Lan, cô ta đã mong một ngày được gả vào nhà họ Lâm.
Nếu cô ta có thể gả vào nhà họ Lâm, cô ta sẽ là người giỏi nhất trong gia tộc của mình, cô ta sẽ được mọi người biết đến, sẽ ghen tị với cô ta.
Kể từ khi cô ta yêu Lâm Kinh Lan, Trương Ngọc Dao, Lô Giai Hân và Vương Nghệ Hinh đã niềm nở với cô ta hơn, bố mẹ cô ta luôn khen ngợi cô ta, bảo cô ta phải cố gắng ở bên cạnh Lâm Kinh Lan, tranh thủ gạo nấu thành cơm với Lâm Kinh Lan. Ngôn Tình Tổng Tài
Cô ta còn mong điều đó hơn cả bố mẹ mình, vì vậy cô ta quan tâm đến Lâm Kinh Lan bằng mọi cách có thể, vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, hy vọng Lâm Kinh Lan có thể thích cô ta nhiều hơn
Nhưng bây giờ cô ta đã thấy cái gì?
Làm sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
Nhà họ Lâu đã phá sản rồi!
Lông phượng hoàng còn không bằng lông gà, Lâu Vũ Vi đã đến câu lạc bộ Lang Gia làm bồi bàn, tại sao Lâm Kinh Lan lại muốn lấy lòng cô ấy như vậy?
Có phải chỉ vì cô ấy trông xinh đẹp?
Cô ta sắp phát điên rồi, chạy tới nắm lấy cánh tay Lâm Kinh Lan, cố hết sức kìm nén sự ghen tuông và tức giận trong lòng, uất ức nói: “Anh Kinh Lan, không phải anh nói muốn giới thiệu em với bạn bè sao? Bạn bè của anh còn chưa đến, sao anh có thể đi được?”
“Đúng vậy,” Lâu Vũ Vi nhìn Lâm Kinh Lan với nụ cười nửa miệng và nói: “Bạn anh còn chưa tới, sao anh có thể đi chứ? Anh ở cùng bạn gái đi, tôi không cần ai đi cùng, nhưng…”
Ánh mắt cô ấy đảo qua trên khuôn mặt của Triệu Tư Hảo rồi lại rơi vào khuôn mặt của Lâm Kinh Lan: “Nể tình là bạn bè, cuối cùng tôi muốn khuyên anh một câu, loại người như cô ta, anh có thể chơi đùa, tuyệt đối đừng động tâm, cô ta…”
Cô ấy dừng lại và mỉm cười: “Tôi vốn muốn nói cô ta không xứng với anh, nhưng nghĩ về những đức hạnh trong quá khứ của anh, tôi chợt nhận ra rằng hai người khá xứng đôi! Anh cứ giữ cô ta đi, đừng để cô ta đi hại người tốt, cô ta thích hợp với anh đấy.”
Mặt mày Triệu Tư Hảo đỏ bừng, tức giận nói: “Lâu Vũ Vi, cô đang mắng ai đó?”
“Mắng cô đấy, không nghe thấy sao?” Lâu Vũ Vi cười khẩy: “Hóa ra tâm không tốt, mà đầu óc cũng không được tốt!”
“Cô…” Triệu Tư Hảo tức giận muốn chết, nhưng không nói được với Lâu Vũ Vi, cô ta tức giận đến mức mất hết lý trí, giơ tay định tát vào mặt Lâu Vũ Vi lần nữa.
Lần này, trước khi cái tát của cô chạm đến mặt Lâu Vũ Vi, đã bị Lâm Kinh Lan chặn lại.
Lâm Kinh Lan dùng sức nắm lấy cổ tay cô ta, đẩy cô ta ra, khuôn mặt tuấn tú vốn đang tươi cười nhìn Lâu Vũ Vi lập tức trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Cút đi.”
Triệu Tư Hảo sững sờ, nước mắt lưng tròng: “Anh Kinh Lan…”
“Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe thấy sao?” Lâm Kinh Lan lạnh lùng nói: “Tôi không đánh phụ nữ, đừng để tôi phá lệ!”
Triệu Tư Hảo sững sờ, cô ta ngây người nhìn Lâm Kinh Lan, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, không hiểu tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như thế này.
Lâm Kinh Lan sẵn sàng giới thiệu cô ta với bạn bè của anh ta. Cô ta nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô ta và Lâm Kinh Lan đã ấm lên. Cô ta sẽ trở thành mợ chủ của gia tộc hạng nhất như nhà họ Lâm chứ.
Nhưng bây giờ, Lâm Kinh Lan nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng và ghê tởm, thậm chí còn bảo cô ta cút đi!
Cô ta không thể chấp nhận tất cả những điều này, nước mắt nhanh chóng tràn đầy trên khuôn mặt của cô ta: “Anh Kinh Lan…”
“Tôi bảo cô cút đi!” Lâm Kinh Lan lạnh lùng nói: “Đừng để tôi nói lần thứ ba.”
“Anh Kinh Lan…” Triệu Tư Hảo không cam tâm, cô ta run giọng gọi.
Cô ta chưa kịp nói xong thì ngoài cửa đã có thêm vài người đi vào.
Người phía trước sững sờ khi nhìn thấy Lâu Vũ Vi, sau đó ánh mắt bị vết thương trên trán cô thu hút, anh ta chạy tới trước mặt Lâu Vũ Vi: “Vi Vi, sao em lại ở đây? Sao em lại bị thương?”
Lâu Vũ Vi đã đoán được mấy người này sẽ đến đây cùng với Lâm Kinh Lan, cô ấy không ngạc nhiên, còn mỉm cười với anh ta: “Anh Lâm.”
Yến Nhược Lâm cau mày nhìn vết thương trên trán cô ấy: “Làm sao vậy? Sao lại bị thương nặng thế này?”
“Bị thương nhẹ thôi.”
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Tông Diễn và Tư Huân cũng đi vào cùng Yến Nhược Lâm, cũng nhanh chóng bước tới để kiểm tra vết thương của Lâu Vũ Vi.
Nhìn thấy một nhóm đàn ông cao lớn, đẹp trai, cao quý đang vây quanh Lâu Vũ Vi với vẻ quan tâm ấm áp, nhưng không ai nhìn mình, toàn thân Triệu Tư Hảo run lên vì tức giận.