“Anh cả, em phải làm sao đây? Anh phải giúp em!” Đường Cẩm Y khóc nói: “Em không có ý định hại Đường Dạ Khê, nhưng Ôn An An cứ xúi giục em, cho nên em như bị ma xui quỷ khiến mà nghe lời của cô ta. Anh cả, anh giúp em với.”
“Anh không thể giúp gì cho em được,” Đường Cẩm Tiêu bất lực thở dài: “Dù em có nói gì đi chăng nữa, thì sự thật là em đã trả tiền cho tài xế để giết Khê Khê, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ… Cũng may là họ không sao, nếu không thì cả đời này anh cũng không tha thứ cho em.”
“Tại sao?” Đường Cẩm Y khóc hỏi: “Anh cả, em là em gái của anh! Tại sao anh luôn giúp đỡ Đường Dạ Khê mà lại không chịu giúp em?”
“Không phải là anh không muốn giúp em, anh không thể giúp em,” Đường Cẩm Tiêu nói: “Còn nữa, Y Y, chẳng lẽ em đã quên Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đến thế giới này như thế nào rồi sao? Là vì Khê Khê muốn cứu anh, mới buông bỏ định kiến xã hội mà sinh con khi chưa kết hôn, không biết bao năm qua cô ấy đã nhận được bao nhiêu sự chế giễu và thờ ơ, Tiểu Sơ Tiểu Thứ cũng bị khinh thường… Anh nợ họ! Khi em hại họ, sao không thể suy nghĩ một chút, sao em có thể nhẫn tâm lấy mạng họ chứ?”
“Anh nợ họ cái gì?” Đường Cẩm Y tức giận gào khóc: “Nếu không có anh, Đường Dạ Khê làm sao có cơ hội sinh ra con trai cho Cố Thời Mộ? Nếu không phải cô ta sinh ra con trai cho Cố Thời Mộ, sao cô dượng của anh lại có thể đối xử tốt với cô ta như vậy? Cô dượng yêu Ôn An An nhất. Nếu không phải vì Đường Dạ Khê sinh ra con trai của Cố Thời Mộ, làm sao cô dượng có thể bỏ rơi Ôn An An mà để Đường Dạ Khê làm cô chủ nhà họ Ôn? Tất cả những gì Đường Dạ Khê có bây giờ đều do anh cho cô ta!”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên kích động: “Đúng! Anh cả, chính là như vậy, mọi thứ cô ta có bây giờ đều do anh cho cô ta, cô ta nợ anh, cô ta nên nghe lời anh! Anh tìm cô ta bảo cô ta hủy án đi, chỉ cần cô ta hủy án thì cảnh sát sẽ thả em ra ngoài.”
Đường Cẩm Tiêu nhìn cô ta một cách yếu ớt: “Y Y, em đừng ngây thơ như vậy được không? Đây là vụ án hình sự, cảnh sát đã can thiệp rồi. Không phải ai nói hủy án thì vụ án sẽ được hủy. Hơn nữa, khi bố bảo Khê Khê đi làm thụ tinh ống nghiệm, ai mà biết Khê Khê đã mang thai con của Cố Thời Mộ chứ? Khê Khê thật may mắn mới có được vận may của ngày hôm nay, cô ấy…”
“Cũng không phải giống nhau sao?” Đường Cẩm Y ngắt lời anh ta: “Bây giờ mọi thứ tốt đẹp đều của cô ta, còn mọi thứ xấu xa đều là của em, tại sao? Năm đó nếu anh hai không cứu cô ta, cô ta đã chết từ lâu rồi.. Nếu bố không bảo cô ta thụ tinh ống nghiệm, thì cô ta sẽ không có cơ hội sinh ra con trai của Cố Thời Mộ! Mọi thứ cô ta có đều do gia đình chúng ta trao cho cô ta, tại sao cô ta phải làm hại em? Anh cả, anh cứu em đi, em không thể ngồi tù, em thực sự không thể ngồi tù!”
Đường Cẩm Tiêu bất lực nhìn cô ta, không muốn nói thêm gì nữa.
Không ai có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
Đường Cẩm Y kiên quyết như thế, anh ta cũng không còn cách nào.
Anh ta thở dài: “Anh không cứu được em, nhưng đừng lo lắng, nể tình anh em, anh sẽ thuê luật sư tốt nhất cho em. Ngoài ra, anh không thể làm gì được.”
Nói xong, anh ta xoay người bước ra khỏi cửa.
“Anh cả, đừng đi, anh cả, em cầu xin anh, đừng đi!” Đường Cẩm Y sợ tới mức vỡ giọng: “Anh cả, anh bảo em nói thật, em đã nói thật rồi. Em không muốn giết Đường Dạ Khê, chính là Ôn An An xúi giục, anh kêu cảnh sát thả em đi, bắt Ôn An An lại,êm cầu xin anh, anh cả…”
Đường Cẩm Tiêu dừng lại, không nhìn lại mà nói: “Không có chứng cứ, cảnh sát sẽ không tin lời nói một phía của em… Chỉ có thể trách bản thân em ngu ngốc, bị Ôn An An lợi dụng thôi…”
“Không… Anh cả, làm ơn, đừng để em một mình, làm ơn…” Đường Cẩm Y khóc và cố gắng đuổi theo anh ta, nhưng đã bị quản ngục giữ lại.
Cô ta bị đẩy ngã trên bàn không thể động đậy, khóc lóc giãy giụa trong tuyệt vọng: “Anh cả, cứu em với, cứu em với, Ôn An An là chủ mưu, không phải em, anh cả…”
Đường Cẩm Tiêu nở một nụ cười khổ, không nói gì và tiếp tục bước ra ngoài.
“Anh cả… Anh cả…” Đường Cẩm Y nhìn Đường Cẩm Tiêu rời đi không quay đầu lại, thân thể mềm nhũn, ngã quỵ xuống ghế.
Anh cả rời đi rồi.
Mà còn không nhìn lại.
Ngay cả người anh cả đối xử tốt nhất với cô ta cũng không quan tâm đến cô ta.
Cô ta phải làm sao đây?
Liệu cô ta có thực sự phải ngồi tù, hay thậm chí là… chết?
Không.
Cô ta không muốn.
Ôn An An mới là người nên bị bỏ tù, không phải cô ta!
Cô ta không cố ý giết Đường Dạ Khê, cô ta đã bị con khốn Ôn An An đó lừa rồi.
Con khốn Ôn An An kia quá xấu xa, cho dù mình có biến thành hồn ma cũng không buông tha cho cô ta!
Cô ta đột nhiên xoay người nắm lấy cánh tay của quản ngục: “Tôi muốn vạch trần Ôn An An! Tôi không phải chủ mưu, Ôn An An là chủ mưu, anh đi bắt Ôn An An đi, cô ta là người xấu nhất!”
Cô ta sẽ không bao giờ để Ôn An An được yên.
Cho dù xuống địa ngục, cô ta cũng sẽ kéo Ôn An An đi cùng!
Lời cầu xin của cô ta là hợp lý, nữ cảnh sát gật đầu: “Được rồi, cô có chứng cứ gì không?”
“Chứng cứ… Chứng cứ?” Hai mắt cô ta trừng to.
Cô ta không có bằng chứng.
Con điếm Ôn An An đó đã bày mưu tính kế cô ta, đã sớm nghĩ đến việc để cô ta chịu tội, nên không để lại chứng cứ gì.
Cô ta tái mét mặt mày và hoảng sợ.
Làm sao bây giờ?
Cô ta thật sự chết oan như vậy sao?
Làm bia đỡ đạn cho Ôn An An ư?
Rõ ràng mọi chuyện đều do Ôn An An lên kế hoạch, cô ta đang đối mặt với nguy cơ ngồi tù, thậm chí là chết, nhưng Ôn An An vẫn vui vẻ sống cuộc sống tốt đẹp bên ngoài!
Không.
Không thể!
Cô ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được điều gì đó, nắm lấy cánh tay của nữ cảnh sát và nói: “Tôi muốn gặp Đường Dạ Khê, tôi muốn nói cho cô ấy biết ai mới là người thực sự muốn hại cô ấy!”
Cô ta không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, nhưng Cố Thời Mộ chắc chắn có thể tìm ra.
Cố Thời Mộ là người đàn ông quyền lực nhất Dạ Đô, và anh chắc chắn có thể tìm ra bằng chứng cho thấy Ôn An An đã giở trò.
Cho dù không tìm được, chỉ cần Cố Thời Mộ biết Ôn An An muốn giết Đường Dạ Khê và con trai của anh, anh sẽ không bỏ qua cho Ôn An An, và Ôn An An cũng đừng mong sẽ sống yên ổn.
Yêu cầu này cũng hợp lý.
Nữ cảnh sát gật đầu: “Tôi sẽ giúp cô thu xếp, nhưng người mà cô muốn gặp có gặp được hay không thì còn tùy thuộc vào nguyện vọng của chính cô ấy.”
Nữ cảnh sát gật đầu viết ra giấy, đưa cô ta trở lại căn phòng đã được đánh số, sau đó liên lạc với Đường Dạ Khê theo thủ tục, chuyển lời của Đường Cẩm Y cho Đường Dạ Khê.