Lâm Hiên lái xe trở lại biệt thự của Tiêu Thiên Hàn, vừa trở về liền nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đã có thể xuống giường đi lại.
“Anh hai”.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Lâm Hiên trở về thì hưng phấn chạy tới.
“Anh hai, em khỏi hẳn rồi, em nhớ mẹ, chúng ta đi gặp mẹ đi!”
Lâm Hiên dừng một chút, gật đầu: “Được, chúng ta đi gặp mẹ đi?”
Lâm Hiên và Lâm Thanh Thanh cùng nhau đến nghĩa trang, Lâm Thanh Thanh vừa mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Khi hai người đến trước bia mộ của mẹ, đôi mắt của Lâm Thanh Thanh đỏ hoe rưng rưng nước mắt.
“Anh hai, sau này chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa, cũng không bao giờ có thể ăn được món thịt kho tàu và sườn heo chua ngọt mà mẹ làm”.
“Không sao đâu, sau này anh hai sẽ nấu cho em ăn”.
Lâm Hiên ôm Lâm Thanh Thanh, cha anh mất tích, mẹ qua đời, Lâm Thanh Thanh là người thân cuối cùng của anh.
“Thanh Thanh, em có muốn đi học không? Anh hai có tiền, anh có thể đưa em đến trường học tốt nhất để đi học, có thể thuê giáo viên giỏi nhất dạy thêm cho em”.
Lúc này Lâm Hiên lo lắng cho việc học của Lâm Thanh Thanh, năng lực của mẹ Lâm có hạn, nên chỉ có thể nuôi một người đi học.
Vì vậy, Lâm Thanh Thanh đã bỏ học sau khi học xong cấp hai.
“Thật sao? Em thực sự có thể quay lại trường học ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi”. Điều Lâm Hiên từng áy náy nhất chính là em gái anh không được đến trường bình thường.
Hiện tại có được năng lực này, việc Lâm Hiên muốn làm nhất chính là để em gái mình trở lại trường học.
Hai người từ nghĩa trang trở về biệt thự của Tiêu Thiên Hàn, Lâm Hiên nhờ Tiêu Thiên Hàn thuê gia sư cho Lâm Thanh Thanh.
Tiêu Thiên Hàn rất quan tâm đến chuyện này, hay nói cách khác, chỉ cần là chuyện của Lâm Hiên thì ông ta đều rất quan tâm.
Sau khi giải quyết xong chuyện của em gái, Lâm Hiên bắt đầu suy nghĩ về chuyện của mình.
Tuy rằng canh khí huyết và thuốc tắm có tác dụng hỗ trợ tu luyện rất tốt, nhưng xét cho cùng thì hiệu quả cũng chỉ ở mức trung bình, hơn nữa khi tu vi của Lâm Hiên đã đạt đến Hoàng cấp trung kỳ, thì sự trợ giúp của canh khí huyết và thuốc tắm cũng không còn nhiều nữa.
“Có vẻ như cần một ít nhân sâm ít nhất năm mươi năm tuổi để làm ra Khí huyết đan”.
Lâm Hiên ngay lập tức rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu, đi đến một phòng khám Trung y tương đối lớn ở thành phố An Giang.
Lâm Hiên bước vào phòng khám Trung y thì nhìn thấy một người quen - Mộc Thanh Vũ!
Hôm nay, Mộc Thanh Vũ đã cởi chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt và một chiếc quần jean bó sát.
Dù ăn mặc bình thường nhưng làn da trắng như tuyết và dáng người kiêu hãnh của cô ấy thoạt nhìn vẫn rất bắt mắt.
Mộc Thanh Vũ đang lo lắng chờ đợi ở một bên, trước mặt cô ấy là một cậu bé đang ngồi trên ghế dài.
Lúc này một vị bác sĩ Trung y già tóc hoa râm đang giúp cậu bé này… làm hỏa trị liệu(*)!
“Bác sĩ Mộc, sao cô lại tới đây?” Lâm Hiên cười ngạc nhiên hỏi.
Mộc Thanh Vũ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lâm Hiên: “Là anh, thiếu niên y thánh”.
Lâm Hiên xua tay nói: “Tôi tên Lâm Hiên, đừng gọi tôi là thiếu niên y thánh”.
“Nhân tiện, cô đang làm gì ở đây vậy? Chẳng lẽ cô đang làm thêm ở phòng khám Trung y sao?”
Mộc Thanh Vũ lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng nhìn cậu bé ngồi trên ghế đang được làm hỏa trị liệu.
“Tôi đưa em trai tôi đến khám bệnh”.
“Ồ”. Lâm Hiên cũng không có hỏi Mộc Thanh Vũ vì sao không tới bệnh viện.
Ngay lúc này, vị bác sĩ Trung y tóc bạc trắng đã làm hỏa trị liệu xong, lau mồ hôi trên trán rồi nói:
“Tiểu Vũ à, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, bệnh của em trai con, cũng cần phải tính toán sớm đi”.
Mộc Thanh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Vâng, thầy Hoa”.
Lúc này, cậu bé đi tới, vẻ mặt tái nhợt nghiêm túc nói: “Chị, từ bỏ đi, bệnh của em không thể chữa khỏi được đâu”.
Mộc Thanh Vũ liên tục lắc đầu nói: “Không, không thể nào, chị nhất định sẽ cứu em, nhất định!”
“Chị sẽ sớm kiếm được tiền phẫu thuật thôi, em đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Lâm Hiên theo bản năng giương mắt nhìn sang, mở Thiên Nhãn ra bắt đầu nhìn xem tình trạng của cậu bé này.
“Vậy mà lại là thiên hàn, hơn nữa so với Mộc Thanh Vũ thì thiên hàn này còn tệ hơn nhiều”.
Lâm Hiên âm thầm sợ hãi, xác suất Thiên Hàn xuất hiện trên người nữ giới cũng rất thấp, huống chi là ở nam giới.
“Lâm Hiên, anh... anh có cách nào chữa khỏi bệnh cho em trai tôi không, hiện tại tôi chỉ có 120.000 tệ, tôi biết là không đủ, tôi có thể viết giấy nợ cho anh”.
(*)Kĩ thuật hỏa liệu là một loại chữa trị chăm sóc Đông y, sử dụng sức nóng đốt cồn để thúc đẩy sự hấp thu xuyên qua da của Đông dược, kết hợp với xoa bóp bấm huyệt bằng tinh dầu thảo dược, đạt được Mộc đích trị liệu đối với nhiều bệnh tật có tính hàn (lạnh).