“Đúng vậy!”
Quản gia Trương gật đầu, sau đó mới nói: “Cậu trai này họ Lâm, các vị cứ gọi là cậu Lâm, không biết tình hình trị bệnh cho cô chủ có tiến triển gì không?”
Vừa nghe thấy quản gia Trương hỏi về bệnh tình, mọi người đều rầu rĩ: “Lão già tôi đây làm nghề y năm mươi năm, mà chưa bao giờ gặp tình huống thế này, mới nghe nói lần đầu”.
“Tây y chúng tôi cũng chưa từng thấy ca bệnh thế này bao giờ, trái tim cô ấy như một tảng băng vạn năm vậy, không ngừng toả ra khí lạnh đóng băng cơ thể cô ấy”.
Một đám bác sĩ, thầy thuốc thay nhau nói, nhưng chẳng ai nói ra được kết quả cụ thể.
“Cậu Lâm, hay là cậu cũng khám cho cô chủ một chút đi!”
Lâm Hiên cười nói: “Tôi đã hiểu biết tình trạng của cô ấy, cũng biết nguyên nhân gây bệnh, biết luôn cách trị liệu rồi!”
Lâm Hiên nói ra lời này làm mọi người giật mình, khiếp sợ nhìn anh.
Nhiều danh y như vậy mà chưa thảo luận ra kết quả gì dù đã nghiên cứu hơn nửa tháng rồi.
Nhưng Lâm Hiên mới nhìn một cái, chưa bắt mạch, cũng chẳng kiểm tra là đã có kết luận.
“Chàng trai, dù lừa đảo cũng phải biết đánh bóng con mắt nhé, dám lừa gạt nhà Thượng Quan, e là cậu chọn sai chỗ rồi!”
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ, khí thế hừng hực bước tới, vẻ ngoài không giận mà vẫn uy nghiêm, còn mang theo khí của bậc vương giả, hiển nhiên đây là một nhân vật lớn lẫy lừng một phương.
Người này vừa tới, quản gia Trương đã cung kính chào: “Ông chủ!”
Mười mấy bác sĩ cũng không ngừng chào hỏi một cách kính trọng: “Chào ông chủ!”
Lâm Hiên lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi người đàn ông trung niên này.
Bởi vì hai nguyên do: Một, anh thật sự nhìn ra tình trạng của Thượng Quan Ngọc Băng là gì, vừa rồi không hề nói bậy.
Hai là Lâm Hiên cũng nhìn ra được tình trạng sức khoẻ của người đàn ông trước mặt.
“Lừa gạt?”
Lâm Hiên lắc đầu: “Cô nhà không phải bị bệnh mà là do có thể chất đặc biệt, mà loại thể chất này là được di truyền sang cho cô ấy”.
“Có lẽ bà nhà cũng có thể chất tương tự cô nhà nhỉ!”
Lời Lâm Hiên nói làm đồng tử Thượng Quan Thiên Tinh co rụt.
“Quản gia Trương, mời các y bác sĩ ra khỏi đây, tôi muốn tâm sự riêng với cậu trai này!”
Các y bác sĩ khác giật mình, chẳng lẽ vừa rồi Lâm Hiên đã nói đúng? Bằng không, tại sao Thượng Quan Thiên Tinh lại muốn họ rời đi.
Người đi hết, Thượng Quan Thiên Tinh mới lên tiếng: “Đúng vậy, cậu cũng đã biết cách chữa!”
“Phải!”, Lâm Hiên gật đầu, anh không hỏi nhiều.
Vì thể chất này là được di truyền, lẽ ra người đi trước cũng biết cách khắc chế nhưng thể hàn Huyền Ngọc bị cắn ngược mạnh mẽ đến mức này thì đúng là hiếm thấy.
“Làm phiền cậu chữa khỏi cho con bé, sau khi thành công, tôi trả 100 triệu!”
Thượng Quan Thiên Tinh vừa lên tiếng là dứt khoát trả 100 triệu, vì ông ta tìm quá nhiều y bác sĩ nhưng lại chỉ thấy được tia hi vọng ở Lâm Hiên.
Lâm Hiên suýt bật cười vì 100 triệu này quá dễ kiếm.
“Ông nói đấy nhé, sau đó đừng hối hận?”, Lâm Hiên cười tủm tỉm đáp.
“Sao? Chẳng lẽ trong quá trình chữa trị còn làm tổn thương con gái tôi?”, Thượng Quan Thiên Tinh có chút lo âu.
“Không có, sau khi chữa hết, con gái ông chẳng những không bị gì mà còn có thể trở thành thiên tài tu võ”.
Nói xong, Lâm Hiên cầm một cây kim bạc đâm vào giữa ấn đường của Thượng Quan Ngọc Băng.
Sau đó anh nhẹ nhàng búng cây kim.
“Xong rồi, ông nói 100 triệu rồi đấy, đừng có hối hận!”
Thượng Quan Thiên Tinh trợn to hai mắt, tiến lên định bắt mạch cho Thượng Quan Ngọc Băng nhưng còn chưa kịp vươn tay là thấy con gái từ từ mở mắt rồi.
“Ba!”
Giọng nói dịu dàng truyền đến, Thượng Quan Ngọc Băng hoang mang nhìn xung quanh.
“Con bị gì thế? Sao con cứ cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài!”
Thượng Quan Thiên Tinh kích động, cười nói: “Không sao, ổn cả rồi, ổn cả rồi!”
Lâm Hiên thấy Thượng Quan Thiên Tinh kích động như thế thì thở dài: “Hầy, ông chủ Thượng Quan, cô nhà khoẻ rồi nhưng vết thương của ông...”
Sau khi nói tới đây, Lâm Hiên lại lắc đầu bất đắc dĩ.
Anh dùng trùng đồng Thiên Nhãn để quan sát vết thương của Thượng Quan Thiên Tinh thì thấy vết thương trong người ông ta đã nghiêm trọng tới mức khiến anh nghi ngờ rằng có thể một giây sau ông ta sẽ chết thẳng cẳng.