Tên mắt chột đập vào lưng Trần Thiết Hải, tức giận nói: “Tôi đang nói chuyện với cậu Lâm, cậu có quyền chen miệng vào sao?”
Trần Thiết Hải bị đập một cái cũng không dám tức giận, anh ta chỉ là đàn em của tên chột mắt nên chỉ có thể chịu đựng nuốt nước bọt, tuy nhiên lại đổ hết tội lỗi lên đầu Lâm Hiên, trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
“Anh Lâm, không biết khi nào anh mới có thời gian rảnh để chữa bệnh cho ông chủ của chúng tôi?” Tên chột mắt bước về trước hai bước, cung kính hỏi.
Lâm Hiên trầm ngâm một lúc, nói: “Chiều ngày mai.”
“Được, được, được, đây là danh thiếp của tôi, khi nào anh Lâm rảnh thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đón anh ngay.”
Tên chột mắt có vẻ cung kính khúm núm, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo vừa rồi, cứ như là hai người khác nhau vậy.
Lâm Hiên tùy ý cầm lấy tờ danh thiếp rồi đưa em gái rời đi.
Lâm Hiên không đem em gái về nhà mà nhờ Tiêu Thiên Hàn bảo vệ em gái mình.
Chuyện lần này tuyệt đối không được xảy ra nữa! Đặc biệt là Lý Trường Ngôn vốn nhắm vào hắn nên nhất định phải đề phòng.
Tại nhà họ Tiêu, Tiêu Thiên Hàn nghiêm túc nói: “Cậu Lâm, Lý Trường Ngôn sẽ trả thù, tối nay cậu ở lại chỗ tôi đi.”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm việc bảo vệ cậu và em gái cậu trong thời gian này.”
Tiêu Thiên Hàn cũng mong Lâm Hiên sẽ chữa bệnh cho Tô Trường Lan nên nếu ở lại nhà họ Tiêu thì Lâm Hiên sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Trong khi Lâm Hiên ở lại nhà họ Tiêu, Tổng Giám đốc tập đoàn Trường Lan đang ở trong phòng làm việc.
Tô Huệ Chi nhìn con phố bên dưới qua lớp cửa kính trong suốt cao từ trần đến sàn nhà.
Đột nhiên, ba bóng người nhảy xuống sau lưng Tô Huệ Chi, sau khi xuất hiện, cả ba người đều quỳ một chân xuống với Tô Huệ Chi, cực kỳ cung kính.
Lúc này, Tô Huệ Chi không còn vẻ dịu dàng như khi ở cạnh Lâm Hiên nữa, thay vào đó là khí chất của một nữ hoàng nhìn trời nhìn đất bằng nửa con mắt.
Mà ba người đang quỳ phía sau cô, khí thế của ai cũng mạnh mẽ và đáng sợ.
Nếu có người ở đấy, chắc chắn sẽ rất chấn động, bởi ba người kia đều là võ giả Huyền cấp.
Võ giả Huyền cấp ở thành phố An Giang không nhiều, nhưng lúc này lại có tận ba võ giả Huyền cấp đang cung kính quỳ gối trước mặt Tô Huệ Chi.
“Điện chủ gấp gáp triệu tập chúng tôi về, không biết có gì cần sai bảo?”
Cô gái cao ráo mảnh khảnh ở giữa lên tiếng hỏi.
“Dạ Oanh, Dạ Sắt, giúp tôi bảo vệ hai người.”
Tô Huệ Chi đặt ảnh của Lâm Hiên và Lâm Thanh Thanh lên bàn.
“Nếu hai người họ có mệnh hệ gì, hai người đem đầu đến gặp tôi!”
Nghe được lời này, Dạ Oanh và Dạ Sát đều run rẩy, cả hai đều biết rõ điện chủ của họ đáng sợ đến mức nào.
“Dạ Huyền, cô đi tìm nhà họ Lý, nhắc họ nên thành thật chút, đặc biệt là Lý Trường Ngôn, nếu họ dám làm hại Lâm Hiên thì nhà họ Lý cũng không cần tồn tại nữa.”
“Vâng, thưa điện chủ.”
Ba ngươi Dạ Oanh, Dạ Sắt, Dạ Huyền đều gật đầu, sau đó lập tức biến mất trong màn đêm.
Có lẽ không ai biết rằng, Tô Huệ Chi bên ngoài có dáng vẻ yếu đuối, vậy mà lại là chủ nhân của Dạ Thần Điến - tổ chức bí ẩn nhất của thành phố An Giang.
…
Tại một khu khác trong nhà họ Lý.
Một bóng đen nhanh chóng nhảy xuống sảnh lớn của nhà họ Lý, cả nhà họ Lý đang ăn cơm đều thấy kinh hãi.
Nhà họ Lý canh giữ nghiêm ngặt, có thể dễ dàng lẻn vào như thế chứng tỏ người này có thực lực phi thường.
Người đứng đầu nhà họ Lý, Lý Hồng Tinh lập tức bật dậy, cảnh giác nhìn người trước mặt.
“Ngươi là ai? Đến nhà họ Lý chúng tôi làm gì?”
Diệp Huyền không trả lời, chỉ phi ra một tấm lệnh bài của Dạ Thần Điến, một nửa đâm xuyên qua tấm gỗ. Nhưng dù chỉ lộ ra một nửa lá bài thì phù hiệu trên đó cũng đủ khiến Lý Hồng Tinh phải sợ hãi.
“Dạ… Dạ Thần Điến?”
“Không biết sứ giả của Dạ Thần Điến đến đây có chuyện gì sai bảo?”
Tim Lý Hồng Tinh như bị bóp nghẹt, bởi vì từng có một gia tộc võ giả ở thành phố An Giang bị Dạ Thần Điến xóa sổ chỉ trong một đêm.
Phải biết rằng, trong gia tộc kia có hai võ giả Huyền cấp và hàng trăm võ giả Hoàng cấp.
Dù vậy, họ vẫn bị Dạ Thần Điến tiêu diệt chỉ sau một đêm, không còn ai sống sót.
“Thay Điện chủ của tôi chuyển lời tới mấy người, nhà họ Lý không được nhắm vào Lâm Hiên, đặc biệt là Lý Trường Ngôn, nếu không… nhà họ Lý cũng không cần tồn tại nữa.”