Lâm Hiên cũng chỉ tương kế tựu kế, vờ như ở sau mình còn có một cao nhân.
Dù sao tay chân đám người mắt chột cũng không sạch sẽ, nếu có thể dùng chiêu cáo mượn oai hùm để hù doạ đối phương thì không còn gì tốt hơn.
“Được, giờ chúng ta đi thôi!”
Tên mắt chột lái xe đưa Lâm Hiên tới cổng một trang viên ngoại thành, vừa tới nơi, Lâm Hiên lại giật mình.
Lâm Hiên đã từng nghe nói về trang viên tư nhân nhưng nhìn nơi này thì chắc giá trị cũng phải hơn trăm triệu.
Có thể ở đây thì mắt chột cũng có chút điều kiện nha!
Nhưng sau đó Lâm Hiên lập tức nhận ra là mình sai rồi.
Vì thanh niên mắt chột hoàn toàn không có tư cách tiến vào trang viên, người ra đón Lâm Hiên là một quản gia tuổi trung niên.
“Đây là người có thể dùng Phi Châm Thứ Huyệt à?”, quản gia trung niên nhíu mày.
Thanh niên mặt chột vội nói: “Quản gia Trương, là cậu Lâm này, tuy tôi biết hơi khó tin nhưng chính mắt tôi chứng kiến!”
“Tuy tôi thân phận nhỏ bé, năng lực không nhiều nhưng vẫn có chút kiến thức mà!”, mắt chột nịnh nọt.
Quản gia trung niên nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên: “Cậu trai, cậu thật sự biết chữa bệnh sao?”
“Đúng vậy!”, Lâm Hiên nói.
“Ha ha, vậy tôi xin nhắc cậu một câu, chủ của tôi không dễ tính đâu, nếu cậu dám lừa gạt, tiền chẳng những không lấy được, mạng còn phải để lại đây đấy!”
Lời của quản gia trung niên không làm Lâm Hiên dao động, anh vẫn bình thản đáp: “Thù lao 50 triệu nên chắc chắn là tôi có thể!”
“Tốt!”, quản gia trung niên thấy Lâm Hiên vẫn bình thản thì gật đầu, dẫn anh vào trang viên.
“Lần này người cần chữa trị là cô ba nhà chúng tôi, tiền thù lao đúng là 50 triệu, nếu có thể chữa lành một cách thuận lợi thì tăng gấp đôi cũng không thành vấn đề!”
Lâm Hiên thở ra, những người này hào phóng thật.
Mấy chục triệu, thậm chí là cả trăm triệu, nói cho là cho.
Hơn nữa, Lâm Hiên cũng nhìn ra được là đối phương không hề nói giỡn.
“Tôi họ Trương, là quản gia của trang viên này, cậu gọi tôi quản gia Trương là được”.
Trong lúc nói chuyện, quản gia Trương đã dẫn Lâm Hiên tới trước một căn biệt thự trong trang viên.
“Xem ra mắt chột chỉ có thể tiếp xúc tới quản gia, chỉ là trung gian tìm người, không quan hệ gì với chủ nhân trang viên”.
Lâm Hiên thầm nghĩ, lúc trước tên này bảo lấy cớ giúp đại ca anh ta là để dẫn dụ mình tới.
Quản gia Trương dẫn Lâm Hiên vào phòng khách, hiện tại, ở đây đang có mười mấy bác sĩ Trung – Tây y mặt ủ mày ê nhìn thiếu nữ nằm trên giường bệnh.
Lâm Hiên ngước mắt nhìn lại thì thấy trên giường có một cô gái dịu dàng đang nằm, làn da trắng ngần gần như trong suốt, vô cùng mịn màng.
Lâm Hiên tiến lên hai bước, cô gái này có thân hình cân xứng, mái tóc dài màu lam nhạt rất thu hút người khác.
Điều khiến Lâm Hiên sợ hãi là đôi mắt cô ấy có màu tím nhạt, trông không giống trúng độc, cũng không phải là đeo kính sát tròng mà là sinh ra đã có...
“Mắt tím? Chẳng lẽ là...”
Trong đầu Lâm Hiên nảy ra một suy đoán đáng sợ, anh mở trùng đồng Thiên Nhãn ra nhìn về phía cô gái.
Sau khi quan sát rõ ràng tình huống của cô gái, Lâm Hiên lại hít ngược một hơi, hãi hùng trong lòng: “Thật sự là thể hàn Huyền Ngọc!”
Thể hàn Huyền Ngọc đều được ghi chép trong truyền thừa của Thần y Quỷ Môn và Cực Võ thánh y vì trong thể hàn Huyền Ngọc có thể ngưng tụ ra hàn băng Huyền Ngọc để làm thuốc.
Một điều nữa là nếu có thể song tu với thể chất thể hàn Huyền Ngọc thì đúng là làm chơi ăn thật.
“Xem ra cô gái này không phải bị bệnh mà là thể hàn Huyền Ngọc không được dẫn đường một cách đúng đắn, khiến cho hàn khí cắn trả”.
Chỉ trong giây lát, Lâm Hiên đã biết tình hình của cô gái, cũng đã nghĩ ra cách trị liệu.
“Người trên giường bệnh là cô ba nhà tôi, Thượng Quan Ngọc Băng!”
Quản gia Trương giới thiệu một câu, sau đó còn nói thêm: “Mười mấy người này đều là danh y mà chủ của tôi mời về từ bên ngoài, cậu có thể giao lưu với họ một chút!”
Theo lời nói của quản gia, mười mấy danh y đều quay sang nhìn Lâm Hiên, còn có hai bác sĩ tây y đến từ nước Mễ cũng ngó anh.
“Quản gia Trương, đây là chàng trai có thể dùng Phi Châm Thứ Huyệt à?”