• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiên còn đang suy nghĩ về trùng đồng thiên nhãn thì lại phát hiện đằng trước có cảnh sát giao thông đang vẫy mình vào.

Lâm Hiên nhìn cô em cảnh sát trước mặt rồi từ từ đỗ xe vào, đồng thời lại nhớ ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Tuy con đường này trống trải nhưng giới hạn tốc độ là 60-80 km/h, mà vừa rồi tốc độ xe của anh không chỉ 100 km/h.

Sau khi tấp xe vào lề, vài cảnh sát giao thông tiến tới, đi đầu là nữ cảnh sát cao ráo, “tâm hồn” ngồn ngộn.

Bên cạnh là một cảnh sát nam khá nhát nói: “Chị Hoa, chúng ta đừng gây rắc rối nữa, con đường này ít xe, hay có người chạy quá tốc độ, vừa nhìn là biết chủ xe này không dễ chọc”.

Thi Lam Hoa hừ khẽ một tiếng: “Sợ gì chứ, xe này chạy quá tốc độ, luật thế nào thì cứ làm theo thôi! Chẳng lẽ vì anh ta lái xe xịn mà bỏ qua?”

Hai cảnh sát khác nhìn nhau rồi không nói gì thêm.

Thi Lam Hoa tiến tới trước một bước, nói với Lâm Hiên: “Căn cước, bằng lái!”

Lâm Hiên khá phối hợp, nhanh chóng đưa giấy tờ ra.

Vì chưa “tắt” trùng đồng thiên nhã nên khi nhìn sang Thi Lam Hoa, Lâm Hiên không nhịn được mà nhíu mày.

Vì trong cơ thể của Thi Lam Hoa có một con cổ trùng.

Trong thần y Quỷ Môn có ghi lại về cổ trùng, những thứ này tập trung ở Miêu trại – Tương Tây và các tổ chức ngoài biên giới.

Thành phố An Giang cách Tương Tây khá xa, cũng không hề gần biên giới nên thấy cổ trùng xuất hiện ở đây, Lâm Hiên có chút kinh ngạc.

“Vừa rồi anh chạy quá tốc độ, biết không?”

Thi Lam Hoa đưa một tờ giấy phạt cho Lâm Hiên: “Tôi không quan tâm xe anh xịn cỡ nào, vi phạm luật giao thông thì phải phạt!”

“Vâng!”

Lâm Hiên gật đầu, sau đó nhắc nhở một câu: “Người đẹp, cô trúng độc rồi, mau nghe tôi mà đi khám xem sao!”

Nói xong, Lâm Hiên xoay người định rời đi.

Nhưng Thi Lam Hoa lại tỏ ra ngạc nhiên, rồi ra hiệu cho hai đồng nghiệp rời khỏi đó.

“Anh nhìn ra được là tôi bị trúng độc, vậy không biết anh có cách giải không?”

Thi Lam Hoa có chút vội vàng, xem ra chính cô ta cũng biết bản thân trúng độc, chỉ là không biết cách chữa trị thôi.

Lâm Hiên lắc đầu: “Có người hạ độc cô thì đồng nghĩa với việc cô và đối phương có ân oán gì đó. Tôi không nhúng tay vào ân oán của người ta đâu”.

Dù Lâm Hiên có tấm lòng của người làm nghề y nhưng Thi Lam Hoa này có thù oán với người khác, anh không thể phá hỏng quy tắc.

Thi Lam Hoa cắn răng nói: “Tôi có tiền, tôi có thể trả thù lao cho anh, chỉ cần anh chữa cho tôi thôi, một triệu đủ không?”

Nếu là ba ngày trước, một triệu đúng là con số không nhỏ đối với Lâm Hiên.

Nhưng hiện tại, một triệu chỉ bằng cái bánh xe này thôi.

“Cô nhìn tôi giống kẻ thiếu tiền lắm à?”

Lâm Hiên lắc đầu, có thể kiếm đồng tiền an ổn thoải mái thì mắc gì anh phải dính vào phiền phức.

Thi Lam Hoa do dự hồi lâu rồi nói: “Một triệu, thêm vào đó, tôi là gái trinh, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, là hoa khôi giảng đường, chỉ cần anh bằng lòng cứu tôi và gia đình tôi...”

Lâm Hiên có chút sửng sốt, Thi Lam Hoa rất xinh đẹp, quan trọng là cơ thể cực sexy, điện nước đầy đủ, hút mắt vô cùng.

“Tôi hiểu sự lo lắng của anh, chỉ cần anh cứu tôi và gia đình tôi thì tôi bằng lòng theo anh mà chẳng cần danh phận gì!”

“Hoa khôi trường danh tiếng, còn trong trắng, chẳng lẽ anh không động lòng sao!”

Thi Lam Hoa tới gần Lâm Hiên, hơi thở như hương hoa phả vào mũi anh.

Mùi hương ập vào mặt làm Lâm Hiên nhộn nhạo.

Anh hít sâu một hơi, cảm thấy cơ thể khô nóng, Thi Lam Hoa nói không sai, anh động lòng.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Lâm Hiên cũng không ngoại lệ.

“Để tôi nghĩ đã!”

Lâm Hiên không từ chối ngay, mà anh cũng chẳng lập tức đồng ý.

Cổ trùng trong người Thi Lam Hoa không khó giải quyết nhưng người hạ cổ cũng chẳng dễ đối phó.

“Ok, đây là số của tôi! Chìa khoá nhà tôi đây, Xuân Thiên 1.19.1 ở phía nam thành phố, chỉ một mình tôi ở đó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK