“Khốn kiếp, mày cho rằng mình là ai? Lông còn chưa mọc dài mà dám ngông cuồng ở đây à!”
Tô Xương Vân quát khẽ, nâng chân đá về phía Lâm Hiên.
Cú đá này rõ ràng đúng lực lớn hơn tuần trước.
Có điều cú đá này vẫn chẳng là gì trong mắt Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng nâng chân đá, đỡ lấy đòn kia của Tô Xương Vân.
Bùm!
Sau cú đá của Lâm Hiên, Tô Xương Vân bay ra ngoài hơn 10 mét.
Ầm!
Tô Xương Vân ngã mạnh xuống đất, Lâm Hiên không hề nương tay, dù cảnh giới võ đạo của Tô Xương Vân cao hơn Lâm Hiên nhưng ông ta vẫn bị thương khá nặng.
“Một tuần trước ông đá tôi một cái, hôm nay tôi trả lại cho ông!”
Giọng của Lâm Hiên mạnh mẽ, bá đạo vô cùng.
Tô Xương Vân nhìn chằm chằm Lâm Hiên bằng ánh mắt khó tin, tuần trước Lâm Hiên còn chẳng có khả năng phản kháng mà bây giờ lại có thể dùng 1 chiêu đánh bại ông ta.
“Không đúng, mày mới chỉ là võ giả hoàng cấp trung kỳ, sao có thể mạnh như vậy?”
Sắc mặt Tô Xương Vân trở nên khó coi, ông ta chủ động ra tay mà đã bị Lâm Hiên dùng một chiêu đánh bại, điều này làm cho ông ta bẽ mặt vô cùng.
Tô Huệ Chi ở cạnh thấy cũng chấn động, cô kinh ngạc hơn Tô Xương Vân nhiều.
Vì cô biết rõ hơn một tuần trước, Lâm Hiên vẫn là người thường chưa bắt đầu tu hành.
Chỉ trong vòng một tuần mà Lâm Hiên từ một người bình thường biến thành võ giả hoàng cấp trung kỳ.
“Mình có được truyền thừa của Dạ Thần mới có thể tăng lên tu vi với tốc độ như thế, còn người này, sao mà làm được như thế?”
Đôi mắt đẹp của Tô Huệ Chi nhìn chằm chằm Lâm Hiên, đột nhiên cảm thấy chàng trai mình thích có vẻ không còn đơn giản.
Mà hình như cô cũng thích anh hơn rồi.
Bốn năm đại học, khi Tô Huệ Chi tiếp xúc với Lâm Hiên, cô rất có cảm tình với chàng trai lạc quan, tích cực rạng rỡ này.
Có điều, cô luôn nhận thức rõ ràng sự chênh lệch quá lớn giữa họ, trên lưng cô phải gánh vác quá nhiều thứ.
Lâm Hiên chỉ là một người bình thường, nếu cô thật sự ở bên anh, đó là đang hại anh.
Nhưng khi Lâm Hiên có năng lực hơn người, sau khi anh dùng Phi Châm Thứ Huyệt chữa khỏi bệnh cho bố cô, ranh giới trong lòng Tô Huệ Chi đã bị phá vỡ.
Có lẽ cô nên giải phóng suy nghĩ, dũng cảm theo đuổi người mình thích.
Lâm Hiên phát hiện ánh mắt Tô Huệ Chi có chút kỳ lạ, giống như là ánh mặt của kẻ... ái mộ!
“Khốn kiếp, Tô Huệ Chi, người con mang tới làm bị thương chú hai con một lần, giờ có phải con muốn nó giết luôn ông già này hay không!”
Ông cụ Tô run rẩy ngồi dậy, giơ tay chỉ vào Tô Huệ Chi mà mắng.
“Chẳng lẽ con thấy ông già khọm sắp chết nên dẫn người ngoài vào để cướp đoạt tài sản của nhà họ Tô!”
Khi ông cụ Tô nói câu này, sắc mặt Lâm Hiên trở nên u ám.
“Cướp đoạt tài sản của nhà họ Tô? Được, ông nói đúng rồi đó, trả 30 triệu thì tôi sẽ chữa cho, bằng không ông cứ nằm đó chờ chết đi!”
Người hiền lành thì cũng biết tức giận mà, giọng điệu của đối phương đã chọc giận Lâm Hiên, anh cũng không khách sáo.
“Hừ, còn vờ vịt à! Mày cho rằng tao cần mày cứu sao? Nói cho mày biết, Bác sĩ đông y danh tiếng – Mộc Thiên Hoa đã tới thành phố An Giang, ông ấy đồng ý chữa bệnh cho tao rồi, không cần thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày đâu!”
“Tô Huệ Chi, giờ con dẫn theo thằng oắt này biến khỏi nhà họ Tô ngay!”
Tô Huệ Chi nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
Nhưng nghĩ tới sự quan tâm của ông nội dành cho mình và lời dặn dò của bố, cô cắn răng nói:
“Ông nội, con làm mọi thứ là vì muốn tốt cho ông, mong ông hiểu cho!”
“Biến! Lập tức cút đi! Mang theo thằng ranh này ra khỏi nhà họ Tô luôn, đó mới là tốt cho ông!”, ông cụ Tô tức giận quát.
“50 triệu, giờ phí khám chữa bệnh của ông là 50 triệu!”, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Lâm Hiên vang lên, nếu không phải nể mặt Tô Huệ Chi, anh đã rời đi rồi chứ không phải chỉ tăng giá đâu.
“Hừ, thằng ôn, ông đây không cần mày cứu, đừng nói 50 triệu, 500 tệ thôi mày cũng không xứng!”