“Thiên Hàn, ba năm này, rất cảm ơn cậu.”
“Không đâu, đây là việc em nên làm. Ân nghĩa của đại ca đối với em, cả đời này, Tiêu Thiên Hàn em sẽ không thể nào quên.” Rốt cuộc, Tiêu Thiên Hàn vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lâm Hiên ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Bệnh nhân vừa khỏi bệnh, không nên nói nhiều.”
“Ông chủ Tô, ngày mai tôi sẽ tới tiếp. Hôm nay ông cứ nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng ít nói chuyện nhất có thể, không được đi lại lung tung.”
Lâm Hiên nói xong, liền cầm giấy bút bên cạnh lên, viết ra hơn ba mươi loại thuốc bắc cùng số lượng, đưa cho Tiêu Thiên Hàn.
“Dựa theo tỷ lệ này, chuẩn bị ba mươi phần.”
Tiêu Thiên Hàn nhận lấy tờ giấy, nghiêm túc trả lời: “Được, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị.”
“Vậy tôi đi trước.”
Lâm Hiên trả lời rồi xoay người đi ra, Tô Huệ Chi nhìn bóng dáng Lâm Hiên rời đi, lập tức đuổi theo.
Trong hành lang, Tô Huệ Chi nhìn thấy Lâm Hiên chuẩn bị rời đi, vội vàng nói:
“Lâm Hiên, tớ biết, cậu trách tớ lấy cậu làm lá chän, nhưng. tớ thật sự thích cậu.”
“Chỉ cần cậu đồng ý, tớ bằng lòng làm bạn gái cậu.”
Tô Huệ Chỉ biết rất rõ, nếu không giải thích rõ ràng thì cô và Lâm Hiên sẽ không có khả năng, từ khi học đại học, cô đã thích Lâm Hiên, nhưng chưa từng phá vỡ phần lá chẳn này.
Lâm Hiên quay đầu nhìn Tô Huệ Chi, ánh mắt chân thật của Tô Huệ Chỉ là thứ mà Lâm Hiên chưa từng nhìn thấy trong mắt Trần Liên Liên.
Lúc Lâm Hiên mất cảnh giác, Tô Huệ Chỉ lao tới rồi hôn lên môi Lâm Hiên.
Mùi hương xử nữ nhàn nhạt đọng lại quanh chóp mũi, cùng với đôi môi mềm mại vừa rồi khiến Lâm Hiên thất thần một lát.
“Lâm Hiên, ngày mai gặp.”
Tô Huệ Chỉ ngượng ngùng đỏ mặt, đây là nụ hôn đầu của cô, thế mà cô lại chủ động dâng nụ hôn đầu của mình lên.
Nói xong lời cuối, Tô Huệ Chi đỏ mặt chạy đi.
Lâm Hiên sờ lên môi, cô từng là hoa khôi của trường, hiện giờ là Tổng Giám đốc xinh đẹp, vậy mà lại chủ động hôn hắn.
Thời còn đi học, Tô Huệ Chỉ là hoa khôi xinh đẹp của trường, sau khi ra trường kế thừa công ty của ba thì nhanh chóng trở thành Tổng Giám đốc của tập đoàn Trường Lan.
Một Tổng Giám đốc xinh đẹp nổi tiếng khắp thành phố An Giang mà lại chủ động hôn hắn.
Thu hồi suy nghĩ, Lâm Hiên mua một ít đồ chơi với đồ ăn mà em gái thích, chuẩn bị quay lại bệnh viện thăm em gái.
Tuy nhiên, vừa rời khỏi căng tin, điện thoại của Lâm Hiên lại có cuộc gọi đến.
“Cậu Lâm, lão già tôi đáng chết, đáng chết mà. Em gái của cậu đã bị kẻ khác bắt đi, tôi không ngăn cản được bọn chúng.”
Là ông Vương gọi tới, Lâm Hiên làm rơi đồ chơi trong tay, trong chốc lát, ánh mắt đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“Ai đã bắt em gái tôi?” Giọng nói của Lâm Hiên cực kỳ thấp, đây là sự yên tĩnh trước khi núi lửa phun trào, rồng có vảy ngược, ai chạm vào. đều phải chết!!
“Hình như là người tên Trần Thiết Hải, lão già tôi làm việc. không tốt, xin cậu Lâm trừng phạt. Thông qua quan hệ của mình, tôi đã tìm được cách, dù thế nào đi nữa, cũng sẽ đảm bảo an toàn cho em gái cậu.”
“Cảm ơn” Lâm Hiên trả lời, dù sao ông Vương cũng đã già, đám người Trần Thiết Hải nhất quyết muốn đem người đi, ông Vương không ngăn cản được cũng là bình thường.
Lâm Hiên không trách ông Vương, chỉ là Trần Thiết Hải...
“Tôi còn chưa tìm tới cửa, mà ngược lại cậu lại làm phiền tôi hết lần này đến lần khác.”
Giọng điệu Lâm Hiên lạnh lùng đến mức sát khí vô thức lan ra, Lâm Thanh Thanh chính là vảy ngược của Lâm Hiên, Trần Thiết Hải đụng vào Lâm Thanh Thanh là đang tìm đường chết.
Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến, người gọi không ai khác chính là Trần Thiết Hải.
Lâm Hiên nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu vô cùng hung hăng của Trần Thiết Hải.
“Lâm Hiên, không phải mày phách lối lắm sao? Không phải vẫn dám đánh ông đây sao? Em gái mày đang trong tay tao, lập tức lăn tới nhà máy gạch Hồng Nham phía Đông cho tao, không được phép gọi cảnh sát, càng không được phép mang người đến. Nếu không, ông đây lập tức giết chết em gái mày:
Lâm Hiên hít một hơi sâu, nắm chặt nằm đấm, lửa giận trong lồng ngực không ngừng dâng lên.
"Được, tôi tự mình đến, cậu tốt nhất đừng chạm vào em gái của tôi, nếu không tôi chắc chẳn khiến cậu phải hối hận khi đến thế giới này."