Lần này bị sư tỷ liên tục hù dọa, cuối cùng Tiểu Kim Quất cũng hiểu ra một chút.
Bé tự xưng là bảo vật trấn miếu, là bảo bối quan trọng nhất trong miếu thần tài, bé không thể bị bắt cóc!
"Sư tỷ, em và Miêu Miêu biết sai rồi."
"Về sau thì sao?"
"Về sau sẽ đi xuống núi cùng với sư tỷ."
Cuối cùng Vân Ngọc mới hài lòng: "Hứa nhé?"
Tiểu Kim Quất dùng sức gật đầu, "Hứa."
Dạy dỗ Kim Quất nhỏ tuổi xong, lúc này Vân Ngọc mới nhìn về phía Giang Dực và Tiểu Mãnh.
Giang Dực đã điều chỉnh lại tâm trạng, mắt nhìn thấy em gái và Vân Ngọc nói chuyện tương tác với nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, ánh mắt của anh nhìn Vân Ngọc có nhiều thêm vài phần cảm kích.
Em gái làm sai, cô không đánh cũng không mắng, còn kiên nhẫn dạy bảo bé.
Vân Ngọc hỏi: "Là anh Giang sao?"
Giang Dực nói: "Tôi họ Giang."
Vân Ngọc gật đầu với anh: "Lên đi, sư phụ tôi đang đợi anh."
Cô ôm một bé con một mèo bước đi như bay, vừa sải bước đã đi được ba bậc thang, nháy mắt đã đi được hơn mười bậc, người vừa mới nói "Người lớn già trẻ gái trai còn phải đi cẩn thận" không phải cô hay sao.
Tiểu Mãnh kinh ngạc mà há to miệng, cái miếu thần tài này có chút thực lực!
Cậu và Giang Dực nhanh chóng đi theo sau.
Đi vào miếu thần tài, Vân Ngọc dẫn Giang Dực tới phòng khách ở phía sau, rồi ôm Tiểu Kim Quất đi rửa tay.
Cuối cùng Giang Dực cũng nhìn thấy vị ông chú Giang Thanh Dương nổi tiếng này.
Bộ dáng của ông còn rất tuổi trẻ, râu tóc đen nhánh, nhìn bề ngoài có lẽ chỉ là một người đàn ông trung niên, nhưng Giang Dực biết rõ, tuổi thật của ông đã hơn sáu mươi.
Anh đã từng nghe ba mẹ nói qua rất nhiều lần, ông chú là một người có bản lĩnh lớn, ông xuất gia năm mười sáu tuổi làm đạo sĩ, trong suốt quãng thời gian đó cũng không hề liên hệ với người nhà, nhưng mỗi lần trong nhà có người qua đời hoặc là sinh con, ông đều sẽ xuất hiện một cách thần kỳ.
Lần xuất hiện gần đây nhất, là ba năm trước đây, trong ngày sinh em gái anh, ông chú đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, nói cả nhà bọn họ có vận rủi quấn thân, mạng không dài, em gái ở bên cạnh bọn họ sẽ bị ảnh hưởng, muốn dẫn em gái rời đi.
Lúc ấy Giang Dực đang ở bên ngoài quay quảng cáo, chờ đến lúc anh hết bận rộn đi suốt đêm để trở về, thì đã quá muộn, em gái đã bị ông chú ôm đi.
Ba mẹ mù quáng mà tin tưởng ông, giao em gái cho ông ấy nuôi dưỡng, nhưng Giang Dực không tin…!
Ông ấy rời nhà đi ra ngoài làm đạo sĩ nhiều năm, cũng không liên lạc nhiều với người trong nhà, cho dù ông ấy có lớn, cũng không có nghĩa là ông ấy có thể nuôi dưỡng tốt em gái anh, cô bé vừa mới sinh ra, còn nhỏ như vậy, còn cần ba mẹ chăm sóc làm bạn, sao có thể để cho người ta ôm đi?
Lại còn nói vận rủi của bọn họ sẽ liên lụy đến em gái.
Cô bé vừa mới ra sinh ra đã phải rời xa ba mẹ, chẳng lẽ không bị ảnh hưởng sao?
Cho đến nay, Giang Dực vẫn luôn canh cánh trong lòng, tự trách mình đến chậm, không bảo vệ tốt em gái.
Trong ba năm nay, anh và ba mẹ đã cãi nhau vô số lần, vì chuyện muốn đón em gái trở về.
Bé tự xưng là bảo vật trấn miếu, là bảo bối quan trọng nhất trong miếu thần tài, bé không thể bị bắt cóc!
"Sư tỷ, em và Miêu Miêu biết sai rồi."
"Về sau thì sao?"
"Về sau sẽ đi xuống núi cùng với sư tỷ."
Cuối cùng Vân Ngọc mới hài lòng: "Hứa nhé?"
Tiểu Kim Quất dùng sức gật đầu, "Hứa."
Dạy dỗ Kim Quất nhỏ tuổi xong, lúc này Vân Ngọc mới nhìn về phía Giang Dực và Tiểu Mãnh.
Giang Dực đã điều chỉnh lại tâm trạng, mắt nhìn thấy em gái và Vân Ngọc nói chuyện tương tác với nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, ánh mắt của anh nhìn Vân Ngọc có nhiều thêm vài phần cảm kích.
Em gái làm sai, cô không đánh cũng không mắng, còn kiên nhẫn dạy bảo bé.
Vân Ngọc hỏi: "Là anh Giang sao?"
Giang Dực nói: "Tôi họ Giang."
Vân Ngọc gật đầu với anh: "Lên đi, sư phụ tôi đang đợi anh."
Cô ôm một bé con một mèo bước đi như bay, vừa sải bước đã đi được ba bậc thang, nháy mắt đã đi được hơn mười bậc, người vừa mới nói "Người lớn già trẻ gái trai còn phải đi cẩn thận" không phải cô hay sao.
Tiểu Mãnh kinh ngạc mà há to miệng, cái miếu thần tài này có chút thực lực!
Cậu và Giang Dực nhanh chóng đi theo sau.
Đi vào miếu thần tài, Vân Ngọc dẫn Giang Dực tới phòng khách ở phía sau, rồi ôm Tiểu Kim Quất đi rửa tay.
Cuối cùng Giang Dực cũng nhìn thấy vị ông chú Giang Thanh Dương nổi tiếng này.
Bộ dáng của ông còn rất tuổi trẻ, râu tóc đen nhánh, nhìn bề ngoài có lẽ chỉ là một người đàn ông trung niên, nhưng Giang Dực biết rõ, tuổi thật của ông đã hơn sáu mươi.
Anh đã từng nghe ba mẹ nói qua rất nhiều lần, ông chú là một người có bản lĩnh lớn, ông xuất gia năm mười sáu tuổi làm đạo sĩ, trong suốt quãng thời gian đó cũng không hề liên hệ với người nhà, nhưng mỗi lần trong nhà có người qua đời hoặc là sinh con, ông đều sẽ xuất hiện một cách thần kỳ.
Lần xuất hiện gần đây nhất, là ba năm trước đây, trong ngày sinh em gái anh, ông chú đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, nói cả nhà bọn họ có vận rủi quấn thân, mạng không dài, em gái ở bên cạnh bọn họ sẽ bị ảnh hưởng, muốn dẫn em gái rời đi.
Lúc ấy Giang Dực đang ở bên ngoài quay quảng cáo, chờ đến lúc anh hết bận rộn đi suốt đêm để trở về, thì đã quá muộn, em gái đã bị ông chú ôm đi.
Ba mẹ mù quáng mà tin tưởng ông, giao em gái cho ông ấy nuôi dưỡng, nhưng Giang Dực không tin…!
Ông ấy rời nhà đi ra ngoài làm đạo sĩ nhiều năm, cũng không liên lạc nhiều với người trong nhà, cho dù ông ấy có lớn, cũng không có nghĩa là ông ấy có thể nuôi dưỡng tốt em gái anh, cô bé vừa mới sinh ra, còn nhỏ như vậy, còn cần ba mẹ chăm sóc làm bạn, sao có thể để cho người ta ôm đi?
Lại còn nói vận rủi của bọn họ sẽ liên lụy đến em gái.
Cô bé vừa mới ra sinh ra đã phải rời xa ba mẹ, chẳng lẽ không bị ảnh hưởng sao?
Cho đến nay, Giang Dực vẫn luôn canh cánh trong lòng, tự trách mình đến chậm, không bảo vệ tốt em gái.
Trong ba năm nay, anh và ba mẹ đã cãi nhau vô số lần, vì chuyện muốn đón em gái trở về.