Giang Dực tự mình kiểm điểm lại, là anh nghĩ em gái còn nhỏ, chỉ nhìn thấy em gái tự tin lại dũng cảm, anh đã cảm thấy em gái sẽ không sợ hãi.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, mới tới một nơi xa lạ thì chắc chắn cô bé đều sẽ sợ hãi, cũng sẽ nhớ sư tỷ với sư phụ cô bé hay ỷ lại nhất.
Giang Dực đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Kim Quất, ngủ chưa vậy?"
Rất nhanh, trong chăn truyền ra một giọng nói đặc giọng mũi: "Em đang ngủ."
"Ồ, Tiểu Kim Quất đang ngủ à." Giang Dực lại không nhịn được muốn chọc cô bé, anh làm bộ thở dài: “Anh đang tính hỏi em có muốn gọi video cho sư tỷ em không, nhưng em lại ngủ mất rồi."
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy.
Một thân ảnh bé nhỏ bật dậy từ trên giường: “Anh chờ chút đã, em lại dậy rồi."
Như sợ anh hối hận, cô bé tức khắc trượt từ trên giường xuống, ngay cả dép cũng không kịp đi vào đã chạy nhanh tới.
Giang Dực đi nhanh qua, một tay ôm lấy cô bé: “Đừng vội, anh không chạy mất, sư tỷ của em cũng không chạy, đi dép vào đã, đừng để bị cảm."
Anh đi đến bên giường, nhặt hai chiếc dép lên đeo vào chân cho em gái.
Bàn chân của em gái mập mạp thật đáng yêu.
Sau đó anh lại khoác áo khoác lông vào cho em gái, sau đó mới bế cô bé đi ra ngoài.
Đi vào phòng khách, anh lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Vân Ngọc.
[Giang Dực: Đạo trưởng, Tiểu Kim Quất rất nhớ mọi người, có tiện gọi video một chút không?]
Vân Ngọc còn chưa trả lời lại, Tiểu Kim Quất đã không chờ nổi nữa.
"Anh, anh mau gọi điện thoại cho sư tỷ đi, em muốn nói chuyện với sư tỷ, em rất nhớ chị ấy."
Buổi chiều Tiểu Kim Quất nghẹn chưa nói, còn nói mình phải là một tiểu thần tài kiên cường và dũng cảm
Tới buổi chiều sau khi trời tối, dù có mèo ở cùng nhưng cô bé vẫn không thể quen được.
Giang Dực nói: "Đợi một chút, có thể sư tỷ không xem điện thoại."
Tiểu Kim Quất "ồ" một tiếng.
Qua vài giây, cô bé lại hỏi: "Sư tỷ còn chưa xem điện thoại sao?"
Giang Dực vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Vân Ngọc, anh chỉ có thể tiếc nuối gật đầu.
Tiểu Kim Quất rất nhớ sư tỷ, mỗi giây chờ đợi đều như kéo dài, qua vài giây, cô bé lại cảm thấy khoảng cách giữa lần hỏi trước đã lâu như vậy, sao còn chưa gọi điện được chứ?
Trong một phút đồng hồ, Tiểu Kim Quất hỏi tới tám lần.
Cho tới bây giờ Giang Dực cũng chưa từng kiên nhẫn đến như vậy.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi lại bị hỏi cùng một vấn đề đến tám lần, nhưng anh không hề có chút nào là không kiên nhẫn, vẫn nhẹ nhàng trả lời lại.
Nếu đổi lại là một người khác, đừng nói một phút đồng hồ, mười phút bị hỏi ba lần thì anh cũng nổi giận rồi.
Anh lại xoa đầu em gái: “Không cần vội vàng, anh sẽ chờ cùng em."
Tiểu Kim Quất mở to đôi mắt to tròn hỏi: "Phải đợi bao lâu vậy ạ?"
Giang Dực hỏi: "Em biết đếm số không?"
Tiểu Kim Quất nói: "Em biết."
Giang Dực lại hỏi: "Có thể đếm tới số bao nhiêu?"
Nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, mới tới một nơi xa lạ thì chắc chắn cô bé đều sẽ sợ hãi, cũng sẽ nhớ sư tỷ với sư phụ cô bé hay ỷ lại nhất.
Giang Dực đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Kim Quất, ngủ chưa vậy?"
Rất nhanh, trong chăn truyền ra một giọng nói đặc giọng mũi: "Em đang ngủ."
"Ồ, Tiểu Kim Quất đang ngủ à." Giang Dực lại không nhịn được muốn chọc cô bé, anh làm bộ thở dài: “Anh đang tính hỏi em có muốn gọi video cho sư tỷ em không, nhưng em lại ngủ mất rồi."
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy.
Một thân ảnh bé nhỏ bật dậy từ trên giường: “Anh chờ chút đã, em lại dậy rồi."
Như sợ anh hối hận, cô bé tức khắc trượt từ trên giường xuống, ngay cả dép cũng không kịp đi vào đã chạy nhanh tới.
Giang Dực đi nhanh qua, một tay ôm lấy cô bé: “Đừng vội, anh không chạy mất, sư tỷ của em cũng không chạy, đi dép vào đã, đừng để bị cảm."
Anh đi đến bên giường, nhặt hai chiếc dép lên đeo vào chân cho em gái.
Bàn chân của em gái mập mạp thật đáng yêu.
Sau đó anh lại khoác áo khoác lông vào cho em gái, sau đó mới bế cô bé đi ra ngoài.
Đi vào phòng khách, anh lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Vân Ngọc.
[Giang Dực: Đạo trưởng, Tiểu Kim Quất rất nhớ mọi người, có tiện gọi video một chút không?]
Vân Ngọc còn chưa trả lời lại, Tiểu Kim Quất đã không chờ nổi nữa.
"Anh, anh mau gọi điện thoại cho sư tỷ đi, em muốn nói chuyện với sư tỷ, em rất nhớ chị ấy."
Buổi chiều Tiểu Kim Quất nghẹn chưa nói, còn nói mình phải là một tiểu thần tài kiên cường và dũng cảm
Tới buổi chiều sau khi trời tối, dù có mèo ở cùng nhưng cô bé vẫn không thể quen được.
Giang Dực nói: "Đợi một chút, có thể sư tỷ không xem điện thoại."
Tiểu Kim Quất "ồ" một tiếng.
Qua vài giây, cô bé lại hỏi: "Sư tỷ còn chưa xem điện thoại sao?"
Giang Dực vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Vân Ngọc, anh chỉ có thể tiếc nuối gật đầu.
Tiểu Kim Quất rất nhớ sư tỷ, mỗi giây chờ đợi đều như kéo dài, qua vài giây, cô bé lại cảm thấy khoảng cách giữa lần hỏi trước đã lâu như vậy, sao còn chưa gọi điện được chứ?
Trong một phút đồng hồ, Tiểu Kim Quất hỏi tới tám lần.
Cho tới bây giờ Giang Dực cũng chưa từng kiên nhẫn đến như vậy.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi lại bị hỏi cùng một vấn đề đến tám lần, nhưng anh không hề có chút nào là không kiên nhẫn, vẫn nhẹ nhàng trả lời lại.
Nếu đổi lại là một người khác, đừng nói một phút đồng hồ, mười phút bị hỏi ba lần thì anh cũng nổi giận rồi.
Anh lại xoa đầu em gái: “Không cần vội vàng, anh sẽ chờ cùng em."
Tiểu Kim Quất mở to đôi mắt to tròn hỏi: "Phải đợi bao lâu vậy ạ?"
Giang Dực hỏi: "Em biết đếm số không?"
Tiểu Kim Quất nói: "Em biết."
Giang Dực lại hỏi: "Có thể đếm tới số bao nhiêu?"