Động tác của anh rất nhanh, nhưng Tiểu Kim Quất vẫn thấy được, anh đang khóc.
Chiêu Tài nghiêng đầu, "Meo——"
[Sao anh ta lại khóc? Là Miêu Miêu quá dữ tợn, khiến anh ta sợ phát khóc sao?]
Dọa cho một người lớn như vậy phát khóc, lương tâm Chiêu Tài cũng có chút bất an, luống cuống mở to hai mắt.
Tiểu Kim Quất nhẹ nhàng mà vỗ nó, anh không phải là bị Miêu Miêu dọa khóc.
Cô bé nhìn về phía cái bóng đang dán trên mặt đất của anh, bóng trong mắt Tiểu Kim Quất không giống trong mắt những người khác, bé có một năng lực bẩm sinh, có thể thông qua cái bóng để phân biệt rõ một người thiện hay ác và trạng thái của người đó.
Một tầng khói đen bao vây lấy bóng của anh, như là có vật gì đó đang hấp thu, bóng của anh đã nhạt đến mức sắp tiêu tán.
Chỉ liếc một cái, Tiểu Kim Quất đã có phán đoán.
—— Anh trai này bị vận rủi quấn thân, khả năng sống không quá nửa năm.
Bé thương cảm mà nhìn anh, nâng lên bàn tay nhỏ bé đặt ở đỉnh đầu anh, cách một lớp mũ nhẹ nhàng vỗ đầu của anh: "Anh đừng khóc, thần tài sẽ phù hộ anh." Vừa nói xong, lại lập tức bổ sung một câu: "Em, tiểu tài thần, cũng sẽ phù hộ anh!"
Nước mắt Giang Dực chảy càng nhiều hơn, anh được em gái an ủi.
Tình cảnh mà anh sợ hãi không có xuất hiện, em gái không có bị nuôi dưỡng kém đến mức mặt vàng vọt gầy gò, khuôn mặt cô bé nhỏ nhắn béo tròn, quần áo trên người đều rất vừa vặn, đầu tóc cũng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là được nuôi dưỡng rất tốt, không phải chịu khổ.
Đôi mắt to tròn của bé trắng đen rõ ràng vô cùng có linh khí, đối mặt với một người lớn như anh cũng không hề né tránh, không có chút nhát gan tự ti nào.
Biết dỗ Miêu Miêu, còn có thể an ủi một người xa lạ lần đầu gặp mặt, cô bé nhất định được sống trong một hoàn cảnh tràn ngập thiện ý.
Em gái của anh được nuôi dưỡng rất khá.
Tiểu Mãnh đứng ở bậc thang phía dưới, cậu rất có ý thức tự giác của người làm công, vào lúc ông chủ xúc động thì sẽ quay người, không tò mò, không nghe lén, Giang Dực ngồi xổm tại chỗ vẫn còn đang che mắt, cũng không cần lo lắng anh bị nhận ra.
Tiểu Mãnh xoay người, nhìn xem phong cảnh dưới núi.
Ngay tại lúc Tiểu Kim Quất muốn tiếp tục an ủi anh trai này, thì một cô gái mặc áo đạo sĩ chạy vội xuống.
Cô vừa đứng vững, đã lập tức quở trách Chiêu Tài: "Chiêu Tài, sao mày có thể mang theo Tiểu Kim Quất xuống núi? Em ấy lăn xuống thì phải làm sao bây giờ? Dưới núi còn có tên lừa đảo, nếu như em ấy bị bắt cóc thì phải làm sao? Sao mày có thể dẫn em ấy làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Cô là Vân Ngọc là sư tỷ của Tiểu Kim Quất.
Lúc quở trách Chiêu Tài, ánh mắt Vân Ngọc cũng vẫn nhìn về phía Tiểu Kim Quất, chuồn êm xuống núi chắc chắn không phải là trách nhiệm của một con mèo như Chiêu Tài.
Nhưng mà đứa bé còn nhỏ, không thể mắng em ấy, nên chỉ có thể để cho Miêu Miêu nhận tội.
Chuồn êm xuống núi còn được thoát tội, Tiểu Kim Quất chột dạ nhìn Chiêu Tài.
Bé nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, không thể trách Miêu Miêu."
"Đương nhiên trách phải nó.” Vân Ngọc liền ôm cô bé cả con mèo lên, còn giúp Tiểu Kim Quất vỗ bụi bặm trên quần, còn nói, "Chiêu Tài không hiểu chuyện chút nào, đến người lớn già trẻ gái trai còn phải đi đứng cẩn thận, em là một đứa bé. Nếu lăn xuống núi, em sẽ chịu đau còn phải chích thuốc. Nếu như bị mấy tên lừa đảo ôm đi thì càng thảm hơn, miếu thần tài sẽ mất đi tiểu tài thần, không còn bảo vật trấn miếu nữa."
Chiêu Tài nghiêng đầu, "Meo——"
[Sao anh ta lại khóc? Là Miêu Miêu quá dữ tợn, khiến anh ta sợ phát khóc sao?]
Dọa cho một người lớn như vậy phát khóc, lương tâm Chiêu Tài cũng có chút bất an, luống cuống mở to hai mắt.
Tiểu Kim Quất nhẹ nhàng mà vỗ nó, anh không phải là bị Miêu Miêu dọa khóc.
Cô bé nhìn về phía cái bóng đang dán trên mặt đất của anh, bóng trong mắt Tiểu Kim Quất không giống trong mắt những người khác, bé có một năng lực bẩm sinh, có thể thông qua cái bóng để phân biệt rõ một người thiện hay ác và trạng thái của người đó.
Một tầng khói đen bao vây lấy bóng của anh, như là có vật gì đó đang hấp thu, bóng của anh đã nhạt đến mức sắp tiêu tán.
Chỉ liếc một cái, Tiểu Kim Quất đã có phán đoán.
—— Anh trai này bị vận rủi quấn thân, khả năng sống không quá nửa năm.
Bé thương cảm mà nhìn anh, nâng lên bàn tay nhỏ bé đặt ở đỉnh đầu anh, cách một lớp mũ nhẹ nhàng vỗ đầu của anh: "Anh đừng khóc, thần tài sẽ phù hộ anh." Vừa nói xong, lại lập tức bổ sung một câu: "Em, tiểu tài thần, cũng sẽ phù hộ anh!"
Nước mắt Giang Dực chảy càng nhiều hơn, anh được em gái an ủi.
Tình cảnh mà anh sợ hãi không có xuất hiện, em gái không có bị nuôi dưỡng kém đến mức mặt vàng vọt gầy gò, khuôn mặt cô bé nhỏ nhắn béo tròn, quần áo trên người đều rất vừa vặn, đầu tóc cũng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là được nuôi dưỡng rất tốt, không phải chịu khổ.
Đôi mắt to tròn của bé trắng đen rõ ràng vô cùng có linh khí, đối mặt với một người lớn như anh cũng không hề né tránh, không có chút nhát gan tự ti nào.
Biết dỗ Miêu Miêu, còn có thể an ủi một người xa lạ lần đầu gặp mặt, cô bé nhất định được sống trong một hoàn cảnh tràn ngập thiện ý.
Em gái của anh được nuôi dưỡng rất khá.
Tiểu Mãnh đứng ở bậc thang phía dưới, cậu rất có ý thức tự giác của người làm công, vào lúc ông chủ xúc động thì sẽ quay người, không tò mò, không nghe lén, Giang Dực ngồi xổm tại chỗ vẫn còn đang che mắt, cũng không cần lo lắng anh bị nhận ra.
Tiểu Mãnh xoay người, nhìn xem phong cảnh dưới núi.
Ngay tại lúc Tiểu Kim Quất muốn tiếp tục an ủi anh trai này, thì một cô gái mặc áo đạo sĩ chạy vội xuống.
Cô vừa đứng vững, đã lập tức quở trách Chiêu Tài: "Chiêu Tài, sao mày có thể mang theo Tiểu Kim Quất xuống núi? Em ấy lăn xuống thì phải làm sao bây giờ? Dưới núi còn có tên lừa đảo, nếu như em ấy bị bắt cóc thì phải làm sao? Sao mày có thể dẫn em ấy làm chuyện nguy hiểm như vậy?"
Cô là Vân Ngọc là sư tỷ của Tiểu Kim Quất.
Lúc quở trách Chiêu Tài, ánh mắt Vân Ngọc cũng vẫn nhìn về phía Tiểu Kim Quất, chuồn êm xuống núi chắc chắn không phải là trách nhiệm của một con mèo như Chiêu Tài.
Nhưng mà đứa bé còn nhỏ, không thể mắng em ấy, nên chỉ có thể để cho Miêu Miêu nhận tội.
Chuồn êm xuống núi còn được thoát tội, Tiểu Kim Quất chột dạ nhìn Chiêu Tài.
Bé nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, không thể trách Miêu Miêu."
"Đương nhiên trách phải nó.” Vân Ngọc liền ôm cô bé cả con mèo lên, còn giúp Tiểu Kim Quất vỗ bụi bặm trên quần, còn nói, "Chiêu Tài không hiểu chuyện chút nào, đến người lớn già trẻ gái trai còn phải đi đứng cẩn thận, em là một đứa bé. Nếu lăn xuống núi, em sẽ chịu đau còn phải chích thuốc. Nếu như bị mấy tên lừa đảo ôm đi thì càng thảm hơn, miếu thần tài sẽ mất đi tiểu tài thần, không còn bảo vật trấn miếu nữa."