Nhất là ý kiến của Giang Dực không thể coi thường, anh là nhà đầu tư, còn là người đàn ông biết kiếm tiền nhất trong ngành giải trí.
Mắt nhìn của anh chắc chắn không thể sai được.
Đạo diễn Dư nhìn về phía Tiểu Kim Quất: "Bé con, dì có thể hỏi con một vấn đề không?"
Tiểu Kim Quất gật gật đầu: "Dì hỏi đi."
Đạo diễn Dư hỏi: "Nếu như anh trai đưa con đi ra ngoài chơi, con muốn mang theo tiền không?"
Đã có Bằng Bằng bên cạnh làm ví dụ, nên muốn hỏi đám nhóc con bên cạnh mình như thế nào.
Phòng ngừa trường hợp xuất hiện Bằng Bằng thứ hai.
Tiểu Kim Quất không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Muốn."
Không có tiền sẽ đói bụng, còn không thuê nổi cái xe để ngồi, cũng mua không nổi đồ ăn vặt.
Đạo diễn Dư lại hỏi: "Muốn chuẩn bị bao nhiêu tiền vậy?"
Tiểu Kim Quất nói: "Tiền ăn cơm, tiền xe. Con cũng không biết là cần bao nhiêu tiền."
Đạo diễn Dư nói: "Cám ơn bé con, dì biết rồi."
Với tài lực của Giang Dực, còn thứ gì mà em gái muốn mà không có được chứ?
Nhưng đứa bé này còn không biết ngồi xe hết bao nhiêu tiền, dường như rất thực tế.
Đạo diễn Dư lập tức đã có ý tưởng mới, vừa có ý nghĩa, lại còn không quá mang tính giáo dục, lại còn có thể đạp cho đài Dưa Hấu bên cạnh một cước, có thể ra tay từ phương diện tiền bạc.
Sau khi xác nhận hợp đồng không có vấn đề, lại đợi thêm một lát, cuối cùng Giang Hải Minh và Kim Như Ý mới đến.
Hai vợ chồng rất nồng nhiệt thân thiết với bé con.
Nhưng bé con lại rất khách khí với bọn họ, giống như không quá quen thuộc, hoàn toàn không có sự tín nhiệm và ỷ lại của trẻ con đối với ba mẹ.
Nếu không phải sự yêu thích trong mắt Giang Hải Minh và Kim Như Ý quá mức rõ ràng, thì thiếu chút nữa Đạo diễn Dư còn tưởng đứa nhỏ này là Giang Dực tạm thời nhận nuôi để tham gia chương trình.
Đạo diễn Dư nhìn vào hai mắt Tiểu Kim Quất, đối với ánh mắt sáng rực của hai vợ chồng ngồi xe lăn đang dán chặt lên người cô bé, không hề chớp mắt, mà cô bé rất bình tĩnh, ngẫu nhiên nhìn về phía bọn họ, ánh mắt cũng chỉ nhàn nhạt, không khác gì lúc nhìn anh Tuyền.
Người một nhà này, có chút thú vị....
Ký xong hợp đồng, Kim Như Ý liền hỏi Tiểu Kim Quất: "Bảo Bảo, ngày hôm qua ở nhà anh trai có vui không?"
Tiểu Kim Quất trả lời ngắn gọn: "Vui ạ."
Kim Như Ý sợ hỏi nhiều sẽ khiến con gái cảm thấy phiền, dù sao bồi dưỡng cảm tình cũng cần thời gian, hiện tại lại không ở cùng nhau, thì lại càng khó khăn, chuyện quan trọng trước mắt là dưỡng thương cho thật tốt, sau khi thương thế lành thì sẽ nhận lại bé con.
"Vậy còn và anh trai chơi đùa thêm nhiều nữa nhé, mẹ và ba phải về nhà trước."
"Dạ, gặp lại ba mẹ sau." Tiểu Kim Quất phất phất tay nhỏ chào bà.
"Ngoan, gặp lại con sau , mẹ sẽ rất nhớ con!" Kim Như Ý nói xong, còn có chút chờ mong.
Bé con có thể nũng nịu mà trả lời lại bà một câu "Con cũng sẽ rất nhớ mẹ!" hay không?
Mắt nhìn của anh chắc chắn không thể sai được.
Đạo diễn Dư nhìn về phía Tiểu Kim Quất: "Bé con, dì có thể hỏi con một vấn đề không?"
Tiểu Kim Quất gật gật đầu: "Dì hỏi đi."
Đạo diễn Dư hỏi: "Nếu như anh trai đưa con đi ra ngoài chơi, con muốn mang theo tiền không?"
Đã có Bằng Bằng bên cạnh làm ví dụ, nên muốn hỏi đám nhóc con bên cạnh mình như thế nào.
Phòng ngừa trường hợp xuất hiện Bằng Bằng thứ hai.
Tiểu Kim Quất không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Muốn."
Không có tiền sẽ đói bụng, còn không thuê nổi cái xe để ngồi, cũng mua không nổi đồ ăn vặt.
Đạo diễn Dư lại hỏi: "Muốn chuẩn bị bao nhiêu tiền vậy?"
Tiểu Kim Quất nói: "Tiền ăn cơm, tiền xe. Con cũng không biết là cần bao nhiêu tiền."
Đạo diễn Dư nói: "Cám ơn bé con, dì biết rồi."
Với tài lực của Giang Dực, còn thứ gì mà em gái muốn mà không có được chứ?
Nhưng đứa bé này còn không biết ngồi xe hết bao nhiêu tiền, dường như rất thực tế.
Đạo diễn Dư lập tức đã có ý tưởng mới, vừa có ý nghĩa, lại còn không quá mang tính giáo dục, lại còn có thể đạp cho đài Dưa Hấu bên cạnh một cước, có thể ra tay từ phương diện tiền bạc.
Sau khi xác nhận hợp đồng không có vấn đề, lại đợi thêm một lát, cuối cùng Giang Hải Minh và Kim Như Ý mới đến.
Hai vợ chồng rất nồng nhiệt thân thiết với bé con.
Nhưng bé con lại rất khách khí với bọn họ, giống như không quá quen thuộc, hoàn toàn không có sự tín nhiệm và ỷ lại của trẻ con đối với ba mẹ.
Nếu không phải sự yêu thích trong mắt Giang Hải Minh và Kim Như Ý quá mức rõ ràng, thì thiếu chút nữa Đạo diễn Dư còn tưởng đứa nhỏ này là Giang Dực tạm thời nhận nuôi để tham gia chương trình.
Đạo diễn Dư nhìn vào hai mắt Tiểu Kim Quất, đối với ánh mắt sáng rực của hai vợ chồng ngồi xe lăn đang dán chặt lên người cô bé, không hề chớp mắt, mà cô bé rất bình tĩnh, ngẫu nhiên nhìn về phía bọn họ, ánh mắt cũng chỉ nhàn nhạt, không khác gì lúc nhìn anh Tuyền.
Người một nhà này, có chút thú vị....
Ký xong hợp đồng, Kim Như Ý liền hỏi Tiểu Kim Quất: "Bảo Bảo, ngày hôm qua ở nhà anh trai có vui không?"
Tiểu Kim Quất trả lời ngắn gọn: "Vui ạ."
Kim Như Ý sợ hỏi nhiều sẽ khiến con gái cảm thấy phiền, dù sao bồi dưỡng cảm tình cũng cần thời gian, hiện tại lại không ở cùng nhau, thì lại càng khó khăn, chuyện quan trọng trước mắt là dưỡng thương cho thật tốt, sau khi thương thế lành thì sẽ nhận lại bé con.
"Vậy còn và anh trai chơi đùa thêm nhiều nữa nhé, mẹ và ba phải về nhà trước."
"Dạ, gặp lại ba mẹ sau." Tiểu Kim Quất phất phất tay nhỏ chào bà.
"Ngoan, gặp lại con sau , mẹ sẽ rất nhớ con!" Kim Như Ý nói xong, còn có chút chờ mong.
Bé con có thể nũng nịu mà trả lời lại bà một câu "Con cũng sẽ rất nhớ mẹ!" hay không?