Làm cho bà thất vọng rồi, đợi vài giây, Tiểu Kim Quất cũng không phản ứng chút nào.
Mới lần thứ hai gặp mặt, hai người lại không quen, cô bé cảm giác mình sẽ không nhớ mẹ.
Cũng không muốn lừa gạt bà.
Kim Như Ý mang theo tiếc nuối rời đi.
Lúc tiến vào thang máy bà vẫn còn nói: "Chúng ta không thể cứ dưỡng thương trong nhà, thỉnh thoảng muốn xuất hiện trước mặt bé con, trẻ nhỏ hay quên, cách đoạn thời gian không thấy chúng ta, khả năng sẽ quên chúng ta."
Phải được thường xuyên trước mặt, cần tìm nhiều cảm giác tồn tại hơn một chút.
Giang Hải Minh hỏi: "Thường xuyên đến nhà con lớn sao? Tôi sợ Giang Dực sẽ cảm thấy chúng ta phiền."
Muốn thì rất muốn, nhưng con trai lại cố tình xa cách bọn họ, nguyên nhân chính là do bọn họ không thương lượng cùng với anh, đã quyết định gửi Tiểu Kim Quất đi.
Hiện tại Tiểu Kim Quất đã trở về, khúc mắc trong lòng con trai cũng nên cởi bỏ đi đúng không?
Kim Như Ý do dự, không muốn gây thêm phiền toái cho con trai, nhưng cũng muốn tìm thêm chút cảm giác tồn tại trước mặt bé con.
Phải làm như thế nào mới có thể có đồng thời hai thứ đó đây?!
Thời gian còn sớm, Giang Dực liền đưa theo em gái đi dạo cửa hàng.
Không gian trong nhà, trẻ con đều thích màu sắc sáng ngời, nhà anh quá đơn giản, không cần hỏi cũng biết em gái không thích, anh muốn mua nhiều đồ chơi cho em gái một chút, đặt nó vào trong nhà, cũng khiến căn nhà có nhiều thêm vài phần sức sống.
Trong nhà bừa bộn một chút cũng không có sao, gia đình có nuôi trẻ nhỏ, có mấy nhà là không bừa bộn cơ chứ?
Anh rất muốn tự trải nghiệm một chút cảm giác cùng thu dọn đồ chơi với em gái.
Cửa hàng ở lầu ba là khu bán thời trang trẻ em, lầu bốn là văn phòng phẩm và đồ chơi.
Giang Dực đi vào lầu ba càn quét một hồi.
Trong mấy năm Tiểu Kim Quất bị gửi đi, anh rất sợ nhìn thấy mấy thứ đồ thời trang trẻ em và đồ chơi, nhìn thấy những thứ này, anh sẽ nghĩ tới em gái không biết đang chịu khổ ở nơi nào, liền lâm vào trạng thái tiêu cực không thể thoát ra.
Hiện tại không giống với lúc trước nữa, em gái được nuôi dưỡng rất khá, còn được anh đưa về.
Trong cửa hàng thời trang trẻ em, không thể tìm thấy một bộ quần áo bé gái xấu xí nào, đều rất đáng yêu, trong nhà không có phái nữ, nhìn thấy những bộ quần áo nhỏ nhắn này đều rất đáng yêu, khiến cho Giang Dực đang nuôi em gái hoàn toàn không thể khắc chế được.
Giang Dực ngụy trang một lượt, anh đội tóc giả và đeo khẩu trang, còn trang điểm sửa mắt lại một chút.
Nhân viên bán hàng không nhận ra anh, chỉ nhìn thấy bộ dáng nhiệt huyết của anh, ngay lập tức dùng sức chào hàng.
Giang Dực nhìn thấy bộ nào liền thích bộ đó.
Bộ quần áo này thật đáng yêu, món đó cũng rất đáng yêu, mua, mua hết
Cái áo khoác nhỏ đó có chút ngầu, em gái của mình cũng có thể làm Bảo Bảo ngầu.
Anh Tuyền có việc bận khác, không thể đi cùng bọn họ.
Tiểu Mãnh chỉ là người làm công nên bảo trì trầm mặc, ông chủ đang mua rất vui vẻ, cậu không thể làm mất hứng.
Mới lần thứ hai gặp mặt, hai người lại không quen, cô bé cảm giác mình sẽ không nhớ mẹ.
Cũng không muốn lừa gạt bà.
Kim Như Ý mang theo tiếc nuối rời đi.
Lúc tiến vào thang máy bà vẫn còn nói: "Chúng ta không thể cứ dưỡng thương trong nhà, thỉnh thoảng muốn xuất hiện trước mặt bé con, trẻ nhỏ hay quên, cách đoạn thời gian không thấy chúng ta, khả năng sẽ quên chúng ta."
Phải được thường xuyên trước mặt, cần tìm nhiều cảm giác tồn tại hơn một chút.
Giang Hải Minh hỏi: "Thường xuyên đến nhà con lớn sao? Tôi sợ Giang Dực sẽ cảm thấy chúng ta phiền."
Muốn thì rất muốn, nhưng con trai lại cố tình xa cách bọn họ, nguyên nhân chính là do bọn họ không thương lượng cùng với anh, đã quyết định gửi Tiểu Kim Quất đi.
Hiện tại Tiểu Kim Quất đã trở về, khúc mắc trong lòng con trai cũng nên cởi bỏ đi đúng không?
Kim Như Ý do dự, không muốn gây thêm phiền toái cho con trai, nhưng cũng muốn tìm thêm chút cảm giác tồn tại trước mặt bé con.
Phải làm như thế nào mới có thể có đồng thời hai thứ đó đây?!
Thời gian còn sớm, Giang Dực liền đưa theo em gái đi dạo cửa hàng.
Không gian trong nhà, trẻ con đều thích màu sắc sáng ngời, nhà anh quá đơn giản, không cần hỏi cũng biết em gái không thích, anh muốn mua nhiều đồ chơi cho em gái một chút, đặt nó vào trong nhà, cũng khiến căn nhà có nhiều thêm vài phần sức sống.
Trong nhà bừa bộn một chút cũng không có sao, gia đình có nuôi trẻ nhỏ, có mấy nhà là không bừa bộn cơ chứ?
Anh rất muốn tự trải nghiệm một chút cảm giác cùng thu dọn đồ chơi với em gái.
Cửa hàng ở lầu ba là khu bán thời trang trẻ em, lầu bốn là văn phòng phẩm và đồ chơi.
Giang Dực đi vào lầu ba càn quét một hồi.
Trong mấy năm Tiểu Kim Quất bị gửi đi, anh rất sợ nhìn thấy mấy thứ đồ thời trang trẻ em và đồ chơi, nhìn thấy những thứ này, anh sẽ nghĩ tới em gái không biết đang chịu khổ ở nơi nào, liền lâm vào trạng thái tiêu cực không thể thoát ra.
Hiện tại không giống với lúc trước nữa, em gái được nuôi dưỡng rất khá, còn được anh đưa về.
Trong cửa hàng thời trang trẻ em, không thể tìm thấy một bộ quần áo bé gái xấu xí nào, đều rất đáng yêu, trong nhà không có phái nữ, nhìn thấy những bộ quần áo nhỏ nhắn này đều rất đáng yêu, khiến cho Giang Dực đang nuôi em gái hoàn toàn không thể khắc chế được.
Giang Dực ngụy trang một lượt, anh đội tóc giả và đeo khẩu trang, còn trang điểm sửa mắt lại một chút.
Nhân viên bán hàng không nhận ra anh, chỉ nhìn thấy bộ dáng nhiệt huyết của anh, ngay lập tức dùng sức chào hàng.
Giang Dực nhìn thấy bộ nào liền thích bộ đó.
Bộ quần áo này thật đáng yêu, món đó cũng rất đáng yêu, mua, mua hết
Cái áo khoác nhỏ đó có chút ngầu, em gái của mình cũng có thể làm Bảo Bảo ngầu.
Anh Tuyền có việc bận khác, không thể đi cùng bọn họ.
Tiểu Mãnh chỉ là người làm công nên bảo trì trầm mặc, ông chủ đang mua rất vui vẻ, cậu không thể làm mất hứng.