Vì tiền, cũng là vì được diễn phim của anh đầu tư, không ít người muốn ôm đùi Giang Dực.
Hoắc Giản Hành không nghĩ ra, người sắp bị hút hết vận may, vậy vận may kia ở đâu mà có cơ chứ?
Hiện tại số mệnh của gã càng thêm thảm hại, lại không có vận may gì cả, tiền vừa kiếm được đã tiêu hết ra ngoài.
Trong tay không giữ được chút tiền nào.
"Hệ thống, không thể tăng cường vận làm giàu của tao sao?" Hoắc Giản Hành hỏi.
m thanh máy móc: [Hệ thống là hệ thống cướp số mệnh, còn chuyện tăng vận làm giàu thì không phải chuyện của tôi. ]
"Vậy có cách nào để tăng vận làm giàu không?" Hoắc Giản Hành không từ bỏ hy vọng hỏi.
m thanh máy móc: [ Có, chỉ cần kí chủ nguyện ý trả giá, có thể tăng cường vận may. ]
Hoắc Giản Hành hỏi: "Trả giá gì?"
m thanh máy móc: [ Mạng sống. ]
Chậc, lấy mạng đổi tiền, đột nhiên thấy không có lực hấp dẫn nữa.
Hoắc Giản Hành nói: "Có tiền thì lại mất mạng, vậy tao còn cần tiền để làm gì?"
...
Tiểu Kim Quất biết tự mình tắm, cũng sẽ tự mình mặc quần áo, nhưng chỉ biết mặc quần áo mỏng.
Cô bé không đủ sức để mặc quần áo dày, cô bé chỉ có sức khi ôm mèo thôi.
Giang Dực giúp trải chăn nệm xong cho cô bé.
Vân Ngọc có nói qua, Tiểu Kim Quất không ngủ quen giường, không quen chăn gối khác nên tất cả đều gói lại mang tới đây.
Tắm rửa xong, Tiểu Kim Quất đã rất mệt rồi, cô bé nằm vào trong chăn, chú mèo nằm ở chiếc gối bên cạnh, đầu của cô bé với đầu chú mèo sát nhau, một đứa bé một chú mèo chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Giang Dực cầm điện thoại, kể chuyện cổ tích ru cô bé ngủ.
Đọc xong một câu chuyện, thấy mắt em gái đã nhắm mắt lại như là đang ngủ.
Lúc này anh mới yên tâm rời đi.
Giang Dực vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Kim Quất đã mở mắt ra.
Cô bé đang rất buồn ngủ, nhưng cô bé lại không ngủ được.
Ngày đầu tiên rời khỏi miếu thần tài, đến ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, bên cạnh không có lấy một người quen, chỉ có mèo ở cùng cô bé, mặc dù cô bé cũng thích anh trai, nhưng cô bé vẫn muốn ở với sư phụ với sư huynh sư tỷ hơn.
Càng nghĩ càng không ngủ được, Tiểu Kim Quất kéo chăn lên trùm kín, trốn dưới chăn lau nước mắt.
Mèo Chiêu Tài dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ về cô bé: “Meoo——"
[ Quất Quất ngoan, Quất Quất không sợ, miêu miêu ở đây, miêu vẫn ở cùng Quất Quất. ]
Tiểu Kim Quất nhỏ giọng nói: "Tao nhớ sư tỷ, còn nhớ cả sư phụ với sư huynh."
Chiêu Tài miêu lại dỗ dành cô bé: "Meoo——"
[ Ngày mai phải tìm anh trai để lấy điện thoại gọi cho họ, phải nói là nhớ bọn họ. ]
Tiểu Kim Quất không nói nữa.
Giang Dực không yên lòng về em gái, không bao lâu sau, anh lại nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Dưới ngọn đèn ngủ mờ nhạt, anh nhìn thấy em gái đang chùm chăn kín đầu.
Anh lập tức hiểu ra, ban nãy em gái không hề ngủ, cô bé chỉ đang giả bộ, hiện tại lại trốn ở trong chăn chắc có lẽ là đang không vui.
Hoắc Giản Hành không nghĩ ra, người sắp bị hút hết vận may, vậy vận may kia ở đâu mà có cơ chứ?
Hiện tại số mệnh của gã càng thêm thảm hại, lại không có vận may gì cả, tiền vừa kiếm được đã tiêu hết ra ngoài.
Trong tay không giữ được chút tiền nào.
"Hệ thống, không thể tăng cường vận làm giàu của tao sao?" Hoắc Giản Hành hỏi.
m thanh máy móc: [Hệ thống là hệ thống cướp số mệnh, còn chuyện tăng vận làm giàu thì không phải chuyện của tôi. ]
"Vậy có cách nào để tăng vận làm giàu không?" Hoắc Giản Hành không từ bỏ hy vọng hỏi.
m thanh máy móc: [ Có, chỉ cần kí chủ nguyện ý trả giá, có thể tăng cường vận may. ]
Hoắc Giản Hành hỏi: "Trả giá gì?"
m thanh máy móc: [ Mạng sống. ]
Chậc, lấy mạng đổi tiền, đột nhiên thấy không có lực hấp dẫn nữa.
Hoắc Giản Hành nói: "Có tiền thì lại mất mạng, vậy tao còn cần tiền để làm gì?"
...
Tiểu Kim Quất biết tự mình tắm, cũng sẽ tự mình mặc quần áo, nhưng chỉ biết mặc quần áo mỏng.
Cô bé không đủ sức để mặc quần áo dày, cô bé chỉ có sức khi ôm mèo thôi.
Giang Dực giúp trải chăn nệm xong cho cô bé.
Vân Ngọc có nói qua, Tiểu Kim Quất không ngủ quen giường, không quen chăn gối khác nên tất cả đều gói lại mang tới đây.
Tắm rửa xong, Tiểu Kim Quất đã rất mệt rồi, cô bé nằm vào trong chăn, chú mèo nằm ở chiếc gối bên cạnh, đầu của cô bé với đầu chú mèo sát nhau, một đứa bé một chú mèo chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Giang Dực cầm điện thoại, kể chuyện cổ tích ru cô bé ngủ.
Đọc xong một câu chuyện, thấy mắt em gái đã nhắm mắt lại như là đang ngủ.
Lúc này anh mới yên tâm rời đi.
Giang Dực vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Kim Quất đã mở mắt ra.
Cô bé đang rất buồn ngủ, nhưng cô bé lại không ngủ được.
Ngày đầu tiên rời khỏi miếu thần tài, đến ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, bên cạnh không có lấy một người quen, chỉ có mèo ở cùng cô bé, mặc dù cô bé cũng thích anh trai, nhưng cô bé vẫn muốn ở với sư phụ với sư huynh sư tỷ hơn.
Càng nghĩ càng không ngủ được, Tiểu Kim Quất kéo chăn lên trùm kín, trốn dưới chăn lau nước mắt.
Mèo Chiêu Tài dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ về cô bé: “Meoo——"
[ Quất Quất ngoan, Quất Quất không sợ, miêu miêu ở đây, miêu vẫn ở cùng Quất Quất. ]
Tiểu Kim Quất nhỏ giọng nói: "Tao nhớ sư tỷ, còn nhớ cả sư phụ với sư huynh."
Chiêu Tài miêu lại dỗ dành cô bé: "Meoo——"
[ Ngày mai phải tìm anh trai để lấy điện thoại gọi cho họ, phải nói là nhớ bọn họ. ]
Tiểu Kim Quất không nói nữa.
Giang Dực không yên lòng về em gái, không bao lâu sau, anh lại nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Dưới ngọn đèn ngủ mờ nhạt, anh nhìn thấy em gái đang chùm chăn kín đầu.
Anh lập tức hiểu ra, ban nãy em gái không hề ngủ, cô bé chỉ đang giả bộ, hiện tại lại trốn ở trong chăn chắc có lẽ là đang không vui.