Bọn họ cũng không dám thúc giục, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, dọa đến con gái sẽ không tốt lắm.
Nhưng trái tim của bọn họ lại không nghe lời, nó đập rất nhanh, cảm giác máu sôi trào này không thể kiểm soát được.
Dưới ánh mắt vội vã của bọn họ, cuối cùng cửa xe cũng được mở ra.
Giang Dực ôm Tiểu Kim Quất, Tiểu Kim Quất ôm mèo, một lớn một nhỏ một mèo đồng thời xuất hiện.
Giang Hải Minh với Kim Như Ý như không nhìn thấy con trai mình, ánh mắt chỉ dán lên người Tiểu Kim Quất không rời.
"Đây là ba, đây là mẹ, em là bảo bối của bọn họ." Giang Dực giới thiệu cho cô bé.
Tiểu Kim Quất nhìn về phía Giang Hải Minh, khách sáo nói: "Chào ba, con là Tiểu Kim Quất."
Lại nhìn Kim Như Ý: "Chào mẹ, con là Tiểu Kim Quất."
Cô bé không có nói mình là Tiểu Thần Tài.
Trước khi xuống núi, sư tỷ đã đặc biệt căn dặn cô bé là sau khi xuống núi không được tự xưng là Tiểu Thần Tài trước mặt người khác, người dưới chân núi không được Thần Tài phù hộ, bọn họ không tin trên đời có Thần Tài, cũng sẽ không tin cô bé là Tiểu Thần Tài, còn có thể cười nhạo cô bé.
Tiểu Kim Quất ghi nhớ lời dặn của sư tỷ
Hừ, không tin Thần Tài, cũng không tin tưởng Tiểu Tài Thần, thảo nào Thần Tài không phù hộ bọn họ.
Tiểu Thần Tài cũng không phù hộ bọn họ!
Giang Hải Minh với Kim Như Ý vẫn cố gắng nín nhịn, họ biết không thể khóc được, như vậy sẽ dọa đến con gái.
Nhưng lần đầu tiên con gái gọi ba mẹ, sao bọn họ có thể không kích động được chứ?
Dù giọng điệu của cô bé vẫn rất khách sao, ánh mắt nhìn bọn họ cũng tràn ngập sự xa lạ, nhưng bọn họ vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt ngắn nước vẫn dài tuôn ra.
Hai người khóc nức nở đáp lại.
"Chào Tiểu Kim Quất, ba là ba con."
"Chào Tiểu Kim Quất, mẹ là mẹ con."
Nhìn thấy ba mẹ không khống chế được cảm xúc, Giang Dực cũng sợ em gái bị dọa sợ.
Anh quan sát một chút, xác nhận trong mắt cô bé không có sự sợ hãi, mới đặt cô bé xuống mặt đất.
Tiểu Kim Quất ôm mèo đứng ở dưới chân anh trai, cách Giang Hải Minh với Kim Như Ý hơn một mét.
Cô bé nhìn xe lăn của bọn họ, lại nhìn ánh mắt đỏ lên vì khóc của họ.
Tiểu Thần Tài thông minh bắt đầu động não, cuối cùng cũng biết bọn họ khóc vì cái gì.
Cô bé tiến lên vài bước, cách khoảng nửa mét, cô bé lại cúi người thổi thổi vào khoảng không dưới chân bọn họ từ xa.
"Ba mẹ đừng khóc, thổi thổi sẽ không đau nữa."
Nhưng cô bé vừa thổi, bọn họ còn khóc dữ hơn nữa.
Ban nãy còn muốn cố gắng hồi phục cảm xúc, nhưng bây giờ lại không làm được nữa.
Con gái tìm lý do thay bọn họ, bọn họ lại không khống chế được.
Hai người giải phóng được cảm xúc, từ sự kích động khi lần đầu gặp con gái, đến sự nhớ nhung tra tấn tâm lý bọn họ suốt ba năm nay.
Tiểu Kim Quất quay đầu nhìn về phía anh trai, trong đôi mắt to tròn hiện lên sự nghi hoặc.
Như đang nói "Em đã thổi giúp bọn họ rồi, sao bọn họ lại khóc lớn hơn nữa vậy chứ".
Tâm trạng Giang Dực cũng đang rất vi diệu, em gái nghĩ bọn họ khóc vì đau, thế nên mới không bị dọa, ngược lại còn muốn an ủi bọn họ.
Cô bé còn không có khái niệm người nhà, thế mà trước đó anh còn sợ họ xúc động quá sẽ dọa đến cô bé. Hiện tại xem ra, bọn họ bị thương cũng không phải chuyện xấu?
Nhưng trái tim của bọn họ lại không nghe lời, nó đập rất nhanh, cảm giác máu sôi trào này không thể kiểm soát được.
Dưới ánh mắt vội vã của bọn họ, cuối cùng cửa xe cũng được mở ra.
Giang Dực ôm Tiểu Kim Quất, Tiểu Kim Quất ôm mèo, một lớn một nhỏ một mèo đồng thời xuất hiện.
Giang Hải Minh với Kim Như Ý như không nhìn thấy con trai mình, ánh mắt chỉ dán lên người Tiểu Kim Quất không rời.
"Đây là ba, đây là mẹ, em là bảo bối của bọn họ." Giang Dực giới thiệu cho cô bé.
Tiểu Kim Quất nhìn về phía Giang Hải Minh, khách sáo nói: "Chào ba, con là Tiểu Kim Quất."
Lại nhìn Kim Như Ý: "Chào mẹ, con là Tiểu Kim Quất."
Cô bé không có nói mình là Tiểu Thần Tài.
Trước khi xuống núi, sư tỷ đã đặc biệt căn dặn cô bé là sau khi xuống núi không được tự xưng là Tiểu Thần Tài trước mặt người khác, người dưới chân núi không được Thần Tài phù hộ, bọn họ không tin trên đời có Thần Tài, cũng sẽ không tin cô bé là Tiểu Thần Tài, còn có thể cười nhạo cô bé.
Tiểu Kim Quất ghi nhớ lời dặn của sư tỷ
Hừ, không tin Thần Tài, cũng không tin tưởng Tiểu Tài Thần, thảo nào Thần Tài không phù hộ bọn họ.
Tiểu Thần Tài cũng không phù hộ bọn họ!
Giang Hải Minh với Kim Như Ý vẫn cố gắng nín nhịn, họ biết không thể khóc được, như vậy sẽ dọa đến con gái.
Nhưng lần đầu tiên con gái gọi ba mẹ, sao bọn họ có thể không kích động được chứ?
Dù giọng điệu của cô bé vẫn rất khách sao, ánh mắt nhìn bọn họ cũng tràn ngập sự xa lạ, nhưng bọn họ vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt ngắn nước vẫn dài tuôn ra.
Hai người khóc nức nở đáp lại.
"Chào Tiểu Kim Quất, ba là ba con."
"Chào Tiểu Kim Quất, mẹ là mẹ con."
Nhìn thấy ba mẹ không khống chế được cảm xúc, Giang Dực cũng sợ em gái bị dọa sợ.
Anh quan sát một chút, xác nhận trong mắt cô bé không có sự sợ hãi, mới đặt cô bé xuống mặt đất.
Tiểu Kim Quất ôm mèo đứng ở dưới chân anh trai, cách Giang Hải Minh với Kim Như Ý hơn một mét.
Cô bé nhìn xe lăn của bọn họ, lại nhìn ánh mắt đỏ lên vì khóc của họ.
Tiểu Thần Tài thông minh bắt đầu động não, cuối cùng cũng biết bọn họ khóc vì cái gì.
Cô bé tiến lên vài bước, cách khoảng nửa mét, cô bé lại cúi người thổi thổi vào khoảng không dưới chân bọn họ từ xa.
"Ba mẹ đừng khóc, thổi thổi sẽ không đau nữa."
Nhưng cô bé vừa thổi, bọn họ còn khóc dữ hơn nữa.
Ban nãy còn muốn cố gắng hồi phục cảm xúc, nhưng bây giờ lại không làm được nữa.
Con gái tìm lý do thay bọn họ, bọn họ lại không khống chế được.
Hai người giải phóng được cảm xúc, từ sự kích động khi lần đầu gặp con gái, đến sự nhớ nhung tra tấn tâm lý bọn họ suốt ba năm nay.
Tiểu Kim Quất quay đầu nhìn về phía anh trai, trong đôi mắt to tròn hiện lên sự nghi hoặc.
Như đang nói "Em đã thổi giúp bọn họ rồi, sao bọn họ lại khóc lớn hơn nữa vậy chứ".
Tâm trạng Giang Dực cũng đang rất vi diệu, em gái nghĩ bọn họ khóc vì đau, thế nên mới không bị dọa, ngược lại còn muốn an ủi bọn họ.
Cô bé còn không có khái niệm người nhà, thế mà trước đó anh còn sợ họ xúc động quá sẽ dọa đến cô bé. Hiện tại xem ra, bọn họ bị thương cũng không phải chuyện xấu?