Chương 365: Bé Ba, có phải cậu thích mình không
Ngày hôm sau.
Thời Ngọc Diệp không đợi được lão tổ tông quay về, nhưng ngược lại thì họ lại đợi thấy vợ chồng Đường Trạch Tông đến cửa thăm hỏi.
"Chúng tôi nghe nói rằng hai người đã bị mắc kẹt trong căn cứ đó rất lâu, chúng tôi thực sự đã rất lo lắng, vì vậy chúng tôi đã gọi cảnh sát để cho bọn họ nghĩ cách giải cứu cho mọi người."
Thời Ngọc Diệp chợt bừng tỉnh hiểu ra mọi thứ.
"Thì ra là hôm qua mọi người đã gọi điện báo cảnh sát hả? Chẳng trách là kịp thời như vậy. Cảm ơn hai người rất nhiều nhé"
“Mọi người không sao là tốt rồi, nếu không mà lỡ có xảy ra chuyện gì thì lương tâm của tôi và Trạch Tông sẽ không thể nào yên ổn được” Mộ Tử Mỹ nói.
Ngày hôm qua, Đường Trạch Tông và Mộ Tử Mỹ đã thừa dịp báo cháy giả rồi thành công rời khỏi căn cứ thí nghiệm, trên đường trở về, họ gặp Vân Mặc Tích, Đảng Dạ Hiên và thuộc hạ của nhà họ Đường mới có thể được an toàn.
Về vấn đề này, Đường Trạch Tông cho rằng công lao lớn nhất không thể không nhắc tới Phong Thần Nam.
"Anh Phong, anh thực sự là có công ơn rất lớn đối với gia đình ba người của chúng tôi. Nếu sau này anh cần sự giúp đỡ, Đường Trạch Tông tôi sẽ dốc hết sức dù có phải lên núi đao xuống biển lửa"
"Không đáng để nhắc tới đầu, chúng ta đều là bạn bè cùng chung hoạn nạn mà, với cũng may mắn nhờ sự hợp tác và tin tưởng của mọi người, nếu không thì cho dù mưu kế của tôi có tốt đến đâu, cũng không thể phát huy hiệu quả được"
Người lớn nói chuyện rôm rả trong phòng khách, còn bọn trẻ thì đi vào phòng sách. Đường Ngọc Nhi được đưa đến phòng làm việc để chơi Richman với sảu anh em, nhưng cô bé lại cảm thấy buồn.
Hiếm khi Bé Ba chủ động quan tâm.
"Sao mặt mày cậu lại ủ rũ thế?"
"Ồ, ba mẹ mình đã nói sẽ tìm một trường mẫu giáo khác cho mình. Ngôn Việt, sau này mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa."
Đường Ngọc Nhi kéo mặt dài ra trả lời cậu bé. Những em bé cưng khác nhìn nhau, sau đó chúng đồng thời nhìn Bé Ba với một ánh mắt đầy ẩn ý. Khóe miệng Bé Ba giật giật. Còn chưa đợi cậu bé lên tiếng, Đường Ngọc Nhi lại tiếp tục nói lời của mình.
"Mình cũng không biết ở trường mẫu giáo mới sẽ có hay không một người ngốc nghếch khác giống như cậu sẵn sàng làm bài tập cho mình ý"
Khuôn mặt ngốc nghếch của Bé Ba đen lại ngay lập tức.
Các anh em khác không nhịn được hì hì một tiếng, bọn chúng cố gắng hết sức che miệng lại để không để lộ ra là mình đang cười.
"Cậu phải học cách làm bài tập về nhà của chính mình, không được phép cho ai khác có thể thay cậu làm điều đó chứ."
Bé Ba dùng những lời nói đầy chính nghĩa mà dạy dỗ Đường Ngọc Nhi.
Cô bé gật đầu như thể hiểu như thể không, rồi bĩu môi đồng ý.
"Cũng phải, sau này để người giúp việc ở nhà mình làm hộ mình vậy. Cùng lắm là ba phát hiện ra sẽ bị mắng. Nếu nhờ bạn học làm hộ, vậy thì sẽ bị kẻ xấu bắt cóc mất"
Bé Ba cảm thấy rằng cậu bé đã bị nội thương rồi. Nhưng mà rõ ràng là cô bé đã cầu xin cậu bé giúp trước mà, vậy tại sao cô bé lại có thể nói nói lý lẽ hùng hồn như thế nhỉ?
"Nhưng mà nói đi nói lại, Ngôn Việt, cậu có điều gì muốn nói với mình không?" Đường Ngọc Nhi bỗng nhiên hỏi. Các bé cưng khác lập tức nhìn sang Bé Ba.
Một đứa trẻ tự bể nghìn năm như bé Ba, thời điểm này trên mặt cậu bé xuất hiện một vẻ phức tạp hiếm thấy, không nhìn ra được cậu bé có cảm xúc gì.
Lời vừa đến bên mỗi thì nó chính là một câu giống như lời khuyên của một người lớn tuổi dành cho một đứa trẻ.
"Học chăm chỉ và tự làm bài tập của chính mình nhé."
Khóe miệng Đường Ngọc Nhi giật giật, cổ bé ở một tiếng rồi quay sang nhìn những bé cưng khác.
"Cậu ấy không đáng yêu một chút nào nhỉ" Năm bé cưng cùng nhau gật đầu.
"Đúng".
"Giống như một ông già ấy"
"Không sai."
"Con sói mà tớ từng nuối trước đây ý có tên là Khôi Mộng Mộng, dễ thương hơn cậu ấy rất nhiều"
"Đúng đúng đúng"
"Chúng ta liên kết với nhau, cùng nhau ném xúc xắc, tống cậu ấy vào tù, sau đó chúng ta hợp lực mua tài sản của cậu ấy rồi để cậu ấy thua trò chơi này nhé!
"Không vấn đề gì" .
Phong cách của bức tranh nói thay đổi là thay đổi.
Những đứa trẻ thực sự không chơi bài theo lẽ thường.
Ngay cả quy luật khách quan của việc nói chuyện cũng hoàn toàn không khớp với nhau.
Bé Ba người bị cả nhóm xa lánh thấy rằng mình sắp thua trò chơi, nhưng cậu bé cũng không còn lời nào để nói. Sau khi trò chơi kết thúc, đến giờ ăn trưa, mọi người đề nghị ra ngoài và tìm một nhà hàng để ăn. Bé Ba bị các anh em kéo sang một bên để tìm cơ hội thì thầm.
"Bé Ba, anh không thấy Ngọc Nhi gợi ý gì cho anh sao?"
"Không có."
"Cái này không được rồi, anh, bình thường bảo anh cùng mọi người xem chương trình truyền hình thì anh cử phải trở về phòng làm bài toán cơ. Hiện tại anh xem đi, đầu óc của anh không có chút nào minh mẫn, đến một câu dễ nghe anh cũng không bằng lòng nói ra."
"Anh đang nói lời từ tận đáy lòng mình mà"
Năm đứa bé cùng nhau lắc đầu.
Bé Ba quả thực không hổ là người con trai sắt thép thẳng thắn nhất trong số họ.
Sau rất nhiều nỗ lực tận tình khuyên bảo, cuối cùng mọi người cũng đã giải thích được cho Bé Ba.
Khi mọi người đã đến nhà hàng, không bao lâu sau khi ngồi xuống, Bé Ba đột nhiên hỏi Thời Ngọc Diệp.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói"
"Ù?"
Thời Ngọc Diệp sửng sốt, cô ngạc nhiên vì Bé Ba lại chủ động mở miệng nói.
Cô chỉ thấy con mình nói một cách thờ ơ: "Chúng con muốn chuyển trường"
"Chuyển trường sao? Cũng đúng nhỉ, vụ án bắt cóc này đều là sự cố xảy ra ở nhà trẻ, thật sự không thích hợp để các con tiếp tục theo học ở đó. Vậy tụi con có nhà trẻ nào mình muốn tới chưa?"