Chương 364: Về nhà
Với ám hiệu do lão tổ tông để lại, Thời Ngọc Diệp lại càng yên tâm để mọi người lần theo manh mối.
Cả một ngày trời, cảnh sát đã lùng sục ở khắp nơi trong căn cứ nhưng họ không thể tìm thấy thêm bóng dáng một ai nữa.
Thời Ngọc Diệp nghe thấy người của mình nói có vài lối đi bí mật, cho nên cô đã cử người lần theo dấu vết của các tuyến đường này, hy vọng sẽ sớm tìm được tung tích của lão tổ tông.
Đi qua đi lại hết một ngày.
Khi họ bước chân về đến nhà thì bầu trời đã tối mịt.
Vừa mới mở cửa ra họ đã nhìn thấy sáu đứa trẻ tâm tình kích động nhào tới ôm vào chân của bọn họ.
"Ba!"
"Mę!"
"Con nhớ ba mẹ rất nhiều!" "Chúng con sắp lo lắng gần chết rồi đây nè nhưng may mắn là ba mẹ không sao!"
Sống sót sau tai nạn, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam cảm thấy vô cùng xúc động khi thấy những đứa trẻ của mình được bình an vô sự.
Chỉ nhìn thấy họ ngồi xổm xuống một cách rất ăn ý với nhau và cùng ôm lũ trẻ vào lòng.
Một nhà tám người, trái tim họ như hòa cùng nhịp đập.
"Ba và mẹ cũng rất nhớ các con."
Thời Ngọc Diệp nghẹn ngào nói.
Thời Văn Nghĩa đang ở trong phòng khách đợi bọn họ bước vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng ấm áp này, ngay lập tức ông ấy nghi ngờ bản thân có phải là người ngoài hay không, ông ấy ngại ngùng ho khan vài tiếng, sau đó bước ra ngoài hành lang.
"Các con không sao là tốt rồi" "Ba, Cơ Tưởng Thừa ông ta." "Ba biết rồi, ông ta đã chết. Vân Mặc Tích đã nói với chúng ta rồi" Thời Văn Nghĩa thở dài một tiếng, rồi ông ấy tiếp tục nói thêm: "Cuối cùng thì gia đình chúng ta cũng không còn khủng hoảng tiềm ẩn nữa"
"Nhưng mà tung tích của lão tổ tông vẫn chưa rõ ba ạ. Chúng con nghi ngờ rằng có một người khác đứng sau Cơ Tướng Thừa"
Thời Văn Nghĩa sững sờ, ông ấy nhớ tới mấy lời mà Công Tôn Thanh đã nhắn nhủ trước đây, sau đó ông ấy mới buồn bã nói.
"Vậy thì đó cũng không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết được. Dù sao cứ để cho lão tổ tông tự mình giải quyết đi, bà ẩy nhất định sẽ bình an vô sự trở về, sẽ không có chuyện gì đâu."
Thời Ngọc Diệp cảm thấy lời nói của ba mình có chút kỳ lạ, cô nhịn không được mà hỏi. "Ba, có phải là ba biết cái gì không ạ?" "Các con mau đi tắm đi, chúng ta phải ăn tối, cả nhà gần như là chết đói khi chờ đợi các con rồi đây này"
Thấy ba mình không muốn nói thêm, cô cũng đành bỏ cuộc.
Hai vợ chồng họ trở về phòng tắm rửa, trên bàn đã bày sẵn một bàn lớn thức ăn chờ bọn họ ăn cơm.
Cả nhà ngồi quây quần bên nhau như không có chuyện gì xảy ra nhưng tất cả họ lại vô cùng trân trọng niềm hạnh phúc gia đình được đoàn tụ.
Thời gian trôi qua chưa được bao lâu, chuông cửa vang lên. "Kính coong kính coong."
Bé Lớn bước tới mở cửa, cậu bé nhìn thấy bóng dáng Thời Minh Triết xuất hiện ở trước cửa, cậu bé không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
"Chú cả, cuối cùng chú cũng về rồi ạ!"
Bọn họ bước vào cửa, anh ấy nhìn thấy tất cả mọi người ngồi trên bàn ăn đang dùng bữa, đến lúc này tảng đá trong lòng anh ấy mới được thả xuống.
"Sau khi anh biết tin, anh đã lập tức thu xếp chuyến bay sớm nhất và từ nước Thái Nguyệt trở về. May mắn thay, mọi người không sao..."
"Anh, anh mau ngồi xuống đi, cái bộ dạng hốc hác này của anh, nhất định là do trên máy bay ngủ không ngon giấc rồi. Bé Bốn, con mau mang thêm một bộ bát đũa cho chú cả của con đi."
Bé Bốn ngoan ngoãn nhảy khỏi ghế, cậu bé vào bếp bưng bát cơm và đũa ra cho Thời Minh Triết.
"Chú ơi, chú ăn đi"
Thời Minh Triết cầm lấy nó và ngồi vào bàn ăn. Mười người họ ngồi cùng nhau ăn tối, cảm giác vô cùng tốt đẹp.
Đặc biệt là sáu đứa trẻ, đây là lần đầu tiên chúng bị bắt cóc, suýt chút nữa là chúng đã chẳng có thể có cơ hội được nhìn thấy người thân của mình rồi.
Vì vậy, hiện tại, bọn trẻ đang ăn rất vui vẻ, đặc biệt là Bé Sáu, cậu bé còn ăn được tận ba bát cơm.
Mọi người dường như rất ăn ý với nhau, trên bàn ăn, họ không nhắc gì đến những chuyện không vui.
Cho đến khi dùng xong bữa tối.
Thời Văn Nghĩa mới kéo Thời Minh Triết đến để hỏi thăm tình hình.
"Ba bảo con đi điều tra mọi chuyện, con đã phát hiện ra gì chưa?"
"Dạ, con đã đào bới tất cả các sản nghiệp và thể lực của ông ta trên toàn thế giới rồi."
"Trong những năm qua, ông ta đã phát triển rất nhiều thế lực và công ty tại nhiều thành phố khác nhau ở đất nước của mình, nước Thái Nguyệt và cả Đông Nam Á"
"Phần lớn các công ty đó là công ty nghiên cứu và công ty về khoa học kỹ thuật, còn có một số phòng thí nghiệm đứng đằng sau hỗ trợ họ nữa, một trong số đó là tập đoàn K và phần còn lại là các phòng thí nghiệm đứng tên của ông ta." "Ngoài ra, ông ta còn âm thầm huấn luyện lính đánh thuê, tham gia vào buôn bán với thế giới ngầm và điều hành các tổ chức sát thủ nữa."
"Con đã giao toàn bộ thông tin liên quan đến ông ta cho bên cảnh sát và quân đội để họ xử lý rồi ạ. Con tin rằng họ nhất định sẽ xóa sạch toàn bộ vây cánh của Cơ Tưởng Thừa thôi."
Lý do tại sao Thời Minh Triết đã lâu không xuất hiện ở thành phố Hải Phòng là vì anh ấy bận rộn điều tra chuyện này.
Khoảng thời gian trước, ba anh ấy đã yêu cầu anh ấy đi điều tra nơi ở của Cơ Tưởng Thừa ở nước Thái Nguyệt. Anh ấy không tìm hiểu ra điều gì nhưng lại tìm thấy một số công ty mà Cơ Tưởng Thừa có liên hệ với.
Vì vậy, tìm hiểu được nguồn gốc của nó, anh ấy đã từ từ khai quật được toàn bộ các sản nghiệp dưới cái tên Cơ Tưởng Thừa. Không kiểm tra thì không biết, một khi tiến hành kiểm tra thì anh ấy bị hù dọa đến giật mình.
Thời Minh Triết phát hiện ra sản nghiệp và thế lực của Cơ Tưởng Thừa quá mức khổng lồ, khổng lồ đến mức cực kỳ kinh hoàng.
"Cơ Tưởng Thừa con người ông ta có rất nhiều tham vọng. Chính vì tìm ra được rất nhiều tài liệu nên con mới biết được ông ta nguy hiểm đến như thế nào. Xem xét tới tất cả các lĩnh vực mà ông ta đặt chân đến, người này có lẽ có ước mơ thống trị toàn bộ nhân loại."
Thời Minh Triết đã tóm tắt một câu như vậy.
Thời Văn Nghĩa vô cùng thân thành mà gật đầu đồng ý.