Chương 361: Sống hay chết
Có lẽ những lời này của Thời Ngọc Diệp quá cảm động cho nên nó đã làm cho Phong Thần Nam rơi nước mắt.
Khoảng cách giữa hai bức tường chưa đến một mét, bọn họ có thể cảm nhận được lưỡi dao trên tường sắp đâm vào da thịt của mình.
Để tránh cho Thời Ngọc Diệp bị thương trước, Phong Thần Nam đã ôm cô chặt hơn và cố gắng lùi lại về phía sau một chút để anh chịu đựng phần lớn sức ép.
Đúng lúc cả hai đã chuẩn bị tinh thần để chết.
Giữa ánh chớp của đá lấy lửa.
Chuyển động của bức tường dừng lại.
Trong không khí tràn ngập sự im lặng bao phủ dày đặc mùi máu tươi.
Hai người họ đột nhiên ngẩng đầu lên và phải mất đến vài giây họ mới có thể xác nhận được rằng cuối cùng thì bức tường không còn di chuyển vào bên trong nữa.
Ngay cả lưỡi dao trên tường cũng tự động rút lại. Thời Ngọc Diệp chạm vào bức tường, cô vừa mừng vừa sợ. "Kết thúc rồi sao? Cơ quan đã được dỡ bỏ rồi?"
Phong Thần Nam cũng rất ngạc nhiên.
"Để anh đi qua xem"
Thời Ngọc Diệp không yên tâm vì thế cô đi theo anh quay trở lại xem tình hình.
Cơ Tưởng Thừa đã chết.
ông ta chết trên hành lang chật hẹp.
Cơ thể ông ta loang lổ nham nhở vì bị đâm xuyên qua bởi lưỡi dao, máu tươi thấm đẫm, miệng ông ta mở to, nhãn cầu ửng đỏ lồi ra ngoài, trạng thái khi chết của ông ta thật khủng khiếp.
Thời Ngọc Diệp vừa mới liếc mắt nhìn một cái đã bị Phong Thần Nam lấy tay che hai mắt cô lai.
"Em đừng nhìn."
Anh không muốn cô bị lưu lại bóng ma.
“Phong Thần Nam, có phải em ra tay quá độc ác không anh?” Cô nghe thấy giọng của chính bản thân mình run run: “Nếu em không cho ông ta uống hết lọ thuốc kia, có lẽ ông ta vẫn còn có thể còn sống sót”.
"Nếu ông ta sống sót thì chúng ta sẽ là người phải chết."
Phong Thần Nam không phải là đang an ủi cô mà là nói ra sự thật.
"Dưới những tình huống như thế này, tự đảm bảo an toàn cho bản thân là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Hơn nữa, nếu ông ta chết, xã hội mới có thể được bình yên, nếu không thì sẽ có thể xảy ra một trận gió tanh mưa máu trong tương lai đấy"
Thời Ngọc Diệp không nói thêm nữa.
Cô biết rằng những thủ đoạn mà cô sử dụng rất tàn nhẫn.
Đây là lần đầu tiên tay cô dính máu.
Trên thực tế, liều thuốc đó thực sự không phải là một chất độc, nói chính xác thì nó sẽ không gây chết người nhưng mà nó sẽ làm tê liệt các cơ ở cổ họng trong chốc lát.
Nghẹt thở chỉ là một ảo giác được tạo ra bởi sự lo lắng và hoảng sợ. Trong thực tế, không có vấn đề gì với việc hô hấp.
Cách giải quyết vô cùng đơn giản, chính là uống rất nhiều nước.
Hoặc là chờ đợi trong khoảng nửa giờ, tác dụng của thuốc sẽ tự động được giải trừ.
Trong trường hợp bình thường, tỷ lệ tử vong không cao khi sử dụng loại thuốc này.
Thế nhưng ở đây, khi cô sử dụng loại thuốc này với Cơ Tưởng Thừa, về cơ bản, nó quả thực là giống như giết người.
Nhưng Thời Ngọc Diệp không hối hận.
Nếu cô không ra tay dùng lọ thuốc cuối cùng của cô có trên người Cơ Tưởng Thừa thì bây giờ người chết sẽ là cô và Phong Thần Nam cũng như rất nhiều người ở bên ngoài.
Phong Thần Nam nói rất đúng. Cơ Tưởng Thừa là một thảm họa cấp thế giới. Biến đổi gen, kéo dài tuổi thọ, vũ khí con người, cổ độc...
Bất kỳ thí nghiệm nào ông ta làm đều sẽ giết chết rất nhiều người bình thường vô tội.
"Chúng ta đi thôi, phía trước hình như có một lối thoát ra ngoài"
Phong Thần Nam không muốn lưu giữ chút kỷ niệm nào ở đây, anh tiếp tục đi về phía trước với Thời Ngọc Diệp.
Hành lang dài dường như không có điểm cuối.
Nhưng sau khi hai người đi được khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng đến lối rẽ, lối rẽ ở phía cuối có ba cánh cửa nhưng họ hoàn toàn không thể nhìn ra được những cánh cửa này dẫn đường đến chỗ nào.
"Chúng ta chọn thế nào đây anh?"
"Chỉ có trẻ nhỏ mới đưa ra quyết định thôi." Vẻ mặt Thời Ngọc Diệp tràn đầy lờ mờ.
Phong Thần Nam đã cố gắng mở cả ba cánh cửa nhưng cuối cùng cũng chỉ có một cánh cửa thành công.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, ánh sáng chói lọi từ bên ngoài lập tức tràn vào.
Thời Ngọc Diệp bị ánh sáng làm đau mắt, cô vội vàng đưa tay ra để che mắt lại.
"Là một cái mê cung ngoài trời" Tiếng của Phong Thần Nam yếu ớt truyền đến.
"Bên ngoài cũng có thể có cơ quan. Chúng ta phải cẩn thận. Miễn là chúng ta thoát ra khỏi mê cung, chắc là sẽ không sao rồi"
Thời Ngọc Diệp từ từ thích nghi với ánh sáng, rồi cô bước ra ngoài cùng với Phong Thần Nam.
Bức tường vẫn như thế được xây bằng gạch đỏ, có rất nhiều lối rẽ, thoạt nhìn thì cũng không phải cái mê cung có thể dễ dàng thoát ra ngoài.
“Anh có biết cách đi không?” Cô hỏi.
Phong Thần Nam mím môi: "Đi mê cung không phải là dựa vào may mắn sao?"
"Dựa vào may mắn sẽ chết người đó."
"Em có cách nào không?"
Cô nắm tay anh đi về phía trước: "Đi theo em"
Rốt cục cũng đến lượt vợ yêu của mình ra tay, nhìn thấy bộ dạng đầy tự tin của cô, trong lòng Phong Thần Nam có mấy phần kỳ vọng.
Hai vợ chồng họ đi được một lúc lâu nhưng mà Phong Thần Nam vẫn không nhìn ra Thời Ngọc Diệp đang sử dụng phương pháp gì để thoát ra khỏi mê cung.
Bây giờ, dường như là họ đang đi vòng quanh.
"Ngọc Diệp, không phải là em cũng dựa vào may mắn để đi ra ngoài đấy chứ?"
Thời Ngọc Diệp liếc nhìn anh.
"Anh nhìn xem em đang làm gì".
Phong Thần Nam quay đầu lại nhìn xung quanh, anh phát hiện ra tay kia của cô đang chạm vào tường.
"Em đang tìm cơ quan hả?"
"Không phải" Cô dừng lại, và tiếp tục nói: "Có một mẹo để thoát ra khỏi mê cung, chỉ cần anh liên tục chạm vào bức tường bên trái thì anh có thể thoát ra ngoài."
"Còn có quy luật như vậy sao? Tại sao anh chưa nghe nói qua nhỉ?"
"Khi em ở nước Pháp, những người giàu họ có sở thích làm kiểu mê cung rộng lớn như thế này trong sân. Em cũng tình cờ nghe thấy phương pháp này, sau đó em đã thử một lần và nó thực sự hiệu quả."
Phong Thần Nam cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó anh mới chậm rãi hiểu ra nguyên lý của nó.
"Anh hiểu rồi, chỉ cần chúng ta đi bộ dọc theo bức tường, cuối bức tường chắc chắn phải là lối ra của mê cung"
"Thông minh."
Chẳng mấy chốc, hai vợ chồng họ đã thoát ra khỏi mê cung một cách suôn sẻ.
Đập vào mắt họ là cảnh cánh đồng lúa chín vàng nhẹ.
Quay đầu nhìn lại, họ có thể thấy một vài ngọn núi.
Đó là vị trí của địa điểm căn cứ thí nghiệm của Cơ Tưởng Thừa.
"Cuối cùng cũng đã thoát ra ngoài rồi." Sau một ngày bị tra tấn, nhiều khoảnh khắc sống chết.
Lúc này, mặt mũi của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp dính đầy bụi và vệt máu khô, kiểu tóc và quần áo xộc xệch, trong họ chật vật không thể tả.
"Chúng ta phải nhanh chóng liên lạc về nhà. Không được, Đằng Dạ Hiên và Vân Mặc Tích, họ vẫn còn đang ở trong căn cứ thí nghiệm. Sẽ không có chuyện gì xảy ra vỏ ởi họ phải không anh?"
"Chắc không..."
Phong Thần Nam nói được nửa câu thì bỗng nhiên họ nghe thấy một tiếng nổ vang lên từ trong hang núi.
Ngay lập tức khi quay đầu nhìn lại, họ chỉ nhìn thấy một lượng khói đen lớn từ trong hang núi bốc ra cùng với một ít tia lửa.
Trái tim của hai người đột ngột lộp bộp một tiếng.
"Không ổn rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Mau đi xem nào!"
Cơ bản thì ông trời cũng không cho con người ta có cơ hội xả hơi.
Hai vợ chồng họ vừa bước ra khỏi mê cung không bao lâu đã phải chạy từ bên kia sườn núi chạy vào hang núi.
Căn cứ thí nghiệm nổ tung rồi.
Ngọn lửa cháy hừng hực cuồng nộ thiêu đốt không thương tiếc như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Khi Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp lao qua, họ đã nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát và xe quân dụng đậu ở bên đường.
Mọi người đang cố gắng phong tỏa hiện trường và đưa mọi người ở căn cứ đi.
Tất cả nhân viên trong căn cứ đều bị còng tay.