Mục lục
Sáu bảo bảo thiên tài: Daddy mặt than hãy chờ đó – Diệp Thời Ngọc – Phong Thần Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 209: Đừng quên chúng ta có con trai thiên tài

Quả nhiên tin tức Liên Mạnh Tùng mang đến không phải tin tốt.

Sau khi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nhận được tin tức cũng chạy đến phòng thí nghiệm của Diễn Mạnh Tùng, phản ứng đầu tiên là quan tâm đến sự an toàn của anh ta.

“Tình huống bây giờ của anh thế nào rồi, không sao chứ?”

“Không sao, tôi nghỉ ngơi một ngày rồi thử lại lần nữa xem. Con chip trên người cô ta, có lẽ còn có biện pháp khôi phục lại như cũ. Nếu không tra được ra được cái gì, chúng ta cũng không có tiến triển gì thêm”

Ngoài miệng Diễn Mạnh Tùng nói không sao, nhưng lúc này anh ta vẫn nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, bị trợ lý Lâm Bảo Tâm cấm xuống giường.

“Không được, tình huống hiện giờ của anh, không thể tiếp tục điều tra”

Thời Ngọc Diệp vội vàng mở miệng ngăn cản: “Tôi thà rằng không tiến. triển gì thêm, thà đổi một cách khác, cũng không muốn để anh mạo hiểm”

“Thế nhưng..”

“Mục đích của đối phương là muốn làm hại ba người chúng ta, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng khẳng thể làm mình bị thương được, nếu không chúng ta sẽ thật sự mắc bẫy”. Cô nói rất đúng, Diện Mạnh Tùng im lặng, trong lòng rất áy náy.

“Đều tại tôi không để bọn họ kiểm tra kĩ càng, nếu có thể chuẩn bị từ sớm, thì bao nhiêu công sức cũng không đ sông đổ biển. Dù sao hai người vất vả lắm mới mang cô ta về..”

Phong Thần Nam đặt tay lên vai anh ta, vỗ nhẹ mấy cái, nói: “Sẽ còn có cách khác, anh không cần tự trách, điều quan trọng nhất là nghỉ ngơi cho tốt.”

“Thật sự xin lỗi…” Thời Ngọc Diệp nhớ tới Tô Cẩm Tú, hỏi. “Cô ta đã tỉnh chưa? Bọn tôi có thể đi gặp cô ta được không?”

“Còn chưa tỉnh, tôi để Lâm Bảo Tâm đưa mọi người đến đó”

Sau đó, hai người được dẫn đến phòng bệnh độc lập nơi Tô Cẩm Tú đang ở, cô ta vẫn đang hôn mê, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả Diện Mạnh Tùng.

Thời Ngọc Diệp đi lên trước bắt mạch cho cô ta. Phong Thần Nam ngồi bên cạnh sô pha chờ.

“Cô ta sắp tỉnh lại, có lẽ là lâu rồi không được ăn, bây giờ cơ thể hơi yếu, cần phải truyền dịch cho cô ta mới được.”

Anh ung dung từ một tiếng. Thời Ngọc Diệp thấy anh không thèm để ý như thế, trong lòng rất bất ngờ.

“Bây giờ anh vẫn còn ghét cô ta?”

“Không lý do gì để không ghét.”

“Mặc dù cô ta làm rất nhiều chuyện không tốt, nhưng cũng không phải là chủ ý của cô ta nha, chẳng qua là ký ức bị người ta động tay thôi”

Phong Thần Nam không đồng ý với ý kiến này của cô, sầm mặt lại. “Ký ức bị bóp méo cũng không sửa được bản chất tà ác sâu trong lòng cô ta”.

Cô ta không chỉ chĩa vào Thời Ngọc Diệp nhiều lần, còn lừa gạt anh, vì mục đích của mình mà dùng mọi thủ đoạn. Người phụ nữ như vậy, bản. chất đã hoàn toàn thối nát rồi.

Thời Ngọc Diệp suy nghĩ, cũng cảm thấy anh nói rất có đạo lý, do nhất

thời cô đứng trên góc độ của bác sĩ mà quên mất nhìn lại toàn bộ sự việc đã xảy ra.

“Vậy sau khi cô ta tỉnh lại thì chúng ta làm gì đây?”

“Đầu tiên xem cô ta có tính lại hay không đã rồi nói” Anh nhẹ giọng nói. Thời Ngọc Diệp lại ngây người. “Anh cảm thấy cô ta không tỉnh lại sao?”

“Nếu như anh là người đứng sau màn này, anh sẽ không để cô ta có cơ hội tỉnh lại. Có con chip trong đầu, cô ta cũng chỉ là một cái máy không dùng được mà thôi, tùy tiện giờ chút thủ đoạn là xong, bởi vì miệng người chết là giữ bí mật tốt nhất!

Thời Ngọc Diệp cảm thấy suy đoán của Phong Thần Nam vô cùng có đạo lý.

“Mặc dù cô ta đáng ghét, nhưng em cho rằng cô ta vẫn chưa đến lúc chết. Nếu có cơ hội lấy đồ trong đầu cô ta ra, có thể chuyện sẽ tiến thêm được một bước”

Phong Thần Nam cười khen cô: “Không hổ là vợ yêu của anh, vậy mà lại nghĩ giống anh”.

“Vậy anh nói xem, có cách gì lấy đồ trong đầu cô ta ra được không?”

“Vấn đề này, em hỏi anh cũng vô dụng, em phải hỏi con của chúng ta”.

Một câu này của anh giống như là đánh thức người đang trong mộng vậy.

Nói về y thuật và động dao, bé lớn lại vô cùng thành thạo, đợi sau khi lấy được con chip, còn có thể nhờ bé hai phiên dịch.

Không phải nói, con trai của cô thật sự là báu vật nha.

Chỉ có điều cố cũng rất do dự khi điều này có thể sẽ để các con mạo hiểm.

Phong Thần Nam cũng nhìn ra tiếng lòng của Thời Ngọc Diệp. “Cho dù bọn nhỏ có chúng tay vào không, có tầng quan hệ máu mủ này, bọn nhỏ cuối cùng vẫn bị liên lụy vào. Huống hồ, bọn nhỏ vẫn luôn muốn thay em chia sẻ những phiền muộn này. Bạn nhỏ không giống những đứa bé khác, tâm trí vô cùng trưởng thành rồi, sẽ tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, vì vậy yên tâm cho bọn nhỏ tự quyết định. đi.”

Thời Ngọc Diệp bị thuyết phục, lúc này mới ra ngoài gọi điện thoại cho bé lớn hỏi ý kiến của cậu bé.

Bé lớn ở đầu bên kia điện thoại, tỏ ý vô cùng tình nguyện giúp chuyện này, nhưng cậu bé muốn mang một người trợ giúp mới có thể hoàn thành phẫu thuật, vì thế quyết định hẹn ngày mai đến phòng thí nghiệm của Diễn Mạnh Tùng.

Thời Ngọc Diệp không quên nói rõ chuyện này cho Diên Manh Tùng biết.

“Ừ, cách phẫu thuật này tôi cũng nghĩ tới, nhưng dù sao cũng không phải sở trường của tôi, cho nên tôi không dám ra tay. Bây giờ cô tìm được một người chuyên về dùng dao, vậy cứ dựa theo kế hoạch mà làm đi.”

“Có thể sẽ mượn dùng phòng thí nghiệm của anh, tạm thời chúng tôi không có phòng phẫu thuật và dụng cụ chuyên ngành”.

“Không vấn đề gì, đây là chuyện nhỏ”

Sau khi cúp điện thoại, bé lớn vô cùng phấn khởi bật máy tính lên online, không nói hai lời đã liên lạc với đàn em duy nhất của mình trên mạng, tự làm phiền mình. Đối phương bị sốc khi nhận được lời mời của cậu bé.

Tự làm phiền mình: Đại ca, cậu nghiêm túc chứ? Muốn tôi làm trợ thủ giúp cậu làm phẫu thuật? Trời ơi! Không phải tôi đang nằm mơ chứ?

Thăng Trầm: Cậu ở thành phố Hải Phòng đúng không? Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, mười giờ sáng mai gặp mặt ở đó.

“Tự làm phiền mình: Tôi cuối cùng cũng có thể gặp mặt đại ca đứng đầu danh sách nhiệm vụ rồi! Đây không phải là mơ! A a a tôi thật kích động!

Bé lớn nhìn dấu chấm than che đầy màn hình, giống như có thể cách lớp màn hình nghe được tiếng hưng phấn rít gào của đối phương.

Cậu bé không biết làm sao nở nụ cười, sau khi nói xong chuyện quan trọng mới đăng xuất.

Bên kia.

Lam Uông vui đến nỗi ngã khỏi ghế, vất vả lắm mới từ dưới đất bò dậy, phát hiện đại ca đã đăng xuất, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta chút nào. Ngồi trên ghế, tâm trạng Lam Uông rất tốt mở một nhóm chat ra, nghiêm túc gõ một câu.

Tự làm phiền mình: Các vị, ngày mai tôi sẽ đi gặp mặt đại ca ngoài đời. Ha ha .

Anh ta vừa gửi đi được không bao lâu, nhóm chat ban đầu đang yên. tĩnh như bầy gà, mà đột nhiên vỡ tổ vì câu nói này.

‘Người cậu nói là đại ca thần bí xếp hạng nhất trên nền tảng trang web của chúng ta, Thăng Trầm?

“Tôi đi, đây thực sự là nhân vật lớn nha! Mỗi lần có nhiệm vụ cấp SSS, cậu ấy đều làm xong nhanh nhất, hơn nữa còn là dược sự có thể luyện. chế ra được đan dược cấp SSS duy nhất trên thế giới.

Nghe nói cậu ấy không chỉ hiểu biết về dược lý, ngay cả lý luận về y học cũng rất mạnh, viết không ít luận văn trâu bò, giải quyết không ít câu hỏi học thuật cho giáo sư của Harvard và Cambridge!

‘Hâm mộ @Tự làm phiền mình! Lúc nào gặp nhau ở ngoài đời? Gặp chỗ nào? Có thể mang tôi đi không? Tôi rất biết nghe lời đó!

Hu hu hu tôi cũng muốn đi, nhưng tôi chỉ muốn hỏi @Tự làm phiền mình, sáng mai có thể gửi một tấm mặt của nhân vật lớn được không?

Nhìn thấy cậu sắp trở thành nhân vật lớn rồi, tôi ôm chân của cậu trước. Nếu sau này giàu thì đừng quên anh em Nhìn thấy người trong nhóm chat loạn như cào cào, Lam Uông cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Nha, cuối cùng cũng có cơ hội để Lam Uông tôi khoe khoang, ha ha ha ha ha ha ha!”

Anh ta cũng chỉ là người bình thường trong số những người bình thường khác, không ngờ lại có một ngày sẽ được hưởng ánh sáng của đại ca, nhảy lên.

Từ nay về sau, anh ta chính là đại ca mới nổi! “Lão đại, cậu chờ đó, ngày mai tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK