Mục lục
Sáu bảo bảo thiên tài: Daddy mặt than hãy chờ đó – Diệp Thời Ngọc – Phong Thần Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 150: Lý Mạn Như bị mất mặt

Tuy rằng điều kiện rất hấp dẫn, nhưng Lý Mạn Như vẫn nhanh chóng hoàn hồn lại.

Cô ta không quên mục đích của mình là đến †ìm nhà thiết kế Wy, vì thế cô ta liền nghiêm túc và lắp bắp giới thiệu mình với Kim Nữ.

“Nhà thiết kế Wy, xin cô hãy dành một phút để nghe tôi nói. Tôi là nhân viên của công ty cô, Lý Mạn Như” Lý Mạn Như vừa nói vừa lấy danh thiếp ra đưa cho cô ấy.

Kim Nữ cảm thấy bối rối.

Người phụ nữ trước mặt nói năng lắp bắp, nhìn trông giống như lưỡi không được thẳng vậy, nhưng lại không nói rõ có ý muốn gì. Quả thật là cô ta đang lãng phí thời gian lên máy bay của cô ấy.

Tuy rằng trong lòng có chút mất kiên nhẫn, nhưng Kim Nữ vẫn duy trì phép lịch sự cơ bản của mình.

“Thực xin lỗi, tôi không có thời gian, nếu cô cần sự giúp đỡ, thì cô hãy tìm bọn họ nhé”

Cô ấy không nhận danh thiếp của Lý Mạn Như, mà nhẹ nhàng đẩy người cô ta đi, rồi trực tiếp đi tới cổng lớn khách sạn.

Lý Mạn Như nhìn thấy Kim Nữ từ chối cô ta, liền vội vàng đuổi theo, thậm chí còn từ bỏ nói tiếng Anh, trực tiếp nói thẳng ra tiếng mẹ đẻ của mình: “Chờ đã, cô vẫn chưa xem tác phẩm của tôi. Khi cô nhìn thấy thiết kế của tôi, cô nhất định sẽ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa”

Khi hai nhân viên xung quanh Kim Nữ nhìn thây vậy, liên vội vàng tiền tới kéo cô ta đi.

“Thực xin lỗi, hiện tại cô ấy đang vội, xin cô nhường một chút.”

“Tôi có một việc rất quan trọng cần nhờ cô Wy giúp đỡ, các người đừng ngăn cản tôi”

“Cô ấy không phải là Wy, cô đã tìm nhầm người rồi”

Sau khi nhân viên giải thích xong, cũng không quan tâm đến phản ứng kinh ngạc của Lý Mạn Như nữa, liền dứt khoát bước tới bảo vệ Kim Nữ rời khỏi khách sạn.

“Làm sao có thể không phải là Wy được? Anh †a nhất định là nói dối tôi, những cái người này, vì để ngăn cản tôi giao tiếp với cô ấy nhiều hơn, nên mới cố ý dùng cái cớ đê tiện như vậy để ngăn cản, bọn họ thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Tôi mới không tin.”

Lý Mạn Như căn rằng.

Cô ta đã đặt tất cả hy vọng của mình vào nhà thiết kế của Wy. Nếu ngày hôm nay cô ta không thể bám được cô ấy và tìm cơ hội để quay trở lại, thì cô ta chỉ có thể nhìn Thời Ngọc Diệp càng ngày càng thành công.

Nghĩ đến nỗi không cam lòng của mình, Lý Mạn Như lại vội vàng đuổi theo chặn đường Kim Nữ.

“Kim Nữ, Kim Nữ”

Kim Nữ đang chuẩn bị lên xe, bất chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, động tác khựng lại một lúc quay đầu lại nhìn, thì thấy Thời Ngọc Diệp và Mãn Tuyết Nguyệt đang vội vàng chạy ra, trên tay cầm theo một chiếc túi nhỏ.

Các nhân viên bảo vệ nhìn thấy Thời Ngọc Diệp và Mẫn Tuyết Nguyệt đi tới, liền vội vàng kéo Lý Mạn Như sang một bên mở một con đường riêng cho bọn họ.

“Kim Nữ, cô quên cái này rồi, bên trong có hộ chiếu của cô.”

Thời Ngọc Diệp đi tới, dùng tiếng Pháp trôi chảy nói chuyện với cô ta, hơn nữa còn đưa chiếc túi nhỏ trên tay qua.

Kim Nữ nhận lấy chiếc túi nhỏ, kích động không thôi, vội vàng ôm lấy Thời Ngọc Diệp: “A, cục cưng Ngọc Diệp, cô thật sự là ngôi sao may mắn của tôi, thật may là cô kịp thời đưa đến đây”

Cuối cùng Mẫn Tuyết Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Kim Nữ à, cô đừng có lúc nào cũng bất cẩn như thế, sao cô có thể bỏ quên đồ vật quan trọng như vậy được, cũng may là có Ngọc Diệp kịp thời phát hiện. Lần sau, cô nhất định phải mời chúng tôi ăn một bữa thịnh soạn đấy”

“Lần sau nhất định sẽ mời” Kim Nữ mỉm cười rạng rỡ nói: “Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại các cô trong trận chung kết, tạm biệt”

Sau khi nói lời từ biệt, nhìn theo Kim Nữ lên xe rời đi, Mẫn Tuyết Nguyệt và Thời Ngọc Diệp mới phát hiện ra Lý Mạn Như đang bị bảo vệ kéo giữ ở bên cạnh, trông giống như một con chó bị lạc đường vậy.

Sắc mặt của Thời Ngọc Diệp ngưng trọng: “Lý Mạn Như?”

Lý Mạn Như được người gọi tên, lúc này biểu hiện cô ta cứng đờ và mặt đỏ tới tận mang tai.

Vừa rồi cô thấy nhìn thấy Thời Ngọc Diệp ba người bọn họ thân mật nói lời chia tay, còn nói rất lưu loát tiếng Pháp, khiến cho Lý Mạn Như cảm thấy rất là mỉa mai.

Cô ta đặt rất nhiều hy vọng vào Wy, hy vọng rằng cô ta có thể lợi dụng tên tuổi của nhà thiết kế nối tiếng này đế làm lại từ đầu, trả thù Thời Ngọc Diệp, từ nay về sau đặt chân lên đỉnh cao của cuộc đời mình.

Kết quả cô ta phát hiện rằng mối quan hệ của bọn họ lại tốt đến như vậy?

Lý Mạn Như không khỏi cảm thấy tức giận, mà thẹn quá thành giận.

“Tại sao cô lại ở đây? Hạn nộp hồ sơ là ngày hôm qua;hôm nay’là ngày các giám khảo bình chọn, thí sinh không cần đến” Thời Ngọc Diệp nhẹ giọng lên tiếng, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Mẫn Tuyết Nguyệt ở bên cạnh cũng lần lượt nhìn Lý Mạn Như bằng ánh mắt dò hỏi.

Thời Ngọc Diệp không sao nói rõ được: “Cô có biết mình đang nói cái gì không?”

“Tôi nói cho cô biết, Thời Ngọc Diệp, cô đừng nghĩ rằng mình có kẻ chống lưng, thì cô có thể cắt đứt hết con đường của tôi, tôi mới không dễ dàng từ bỏ như vậy, tôi càng sẽ không bị cô đánh bại đâu. Cô hãy đợi đấy, tôi sẽ không cho cô đắc ý oai phong được bao lâu đâu.”

Lý Mạn Như tức giận đến rống to, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua lại xung quanh khách sạn, bọn họ đều lộ ra ánh mắt khinh thường, nhưng cô tạ lại không hề bận tâm chút nào, sau khi mắng xong Thời Ngọc Diệp, trong lòng vẫn còn có chút tức giận, sau đó liền hất cằm lên và giận dữ bỏ đi.

Chỉ để lại hai người phụ nữ ngơ ngác đứng tại chỗ mà đối mắt nhìn nhau.

Mãi một lúc lâu Mãn Tuyết Nguyệt vẫn chưa phản ứng lại được.

“Ngọc Diệp, cậu quen biết cô ta sao?”

“Ư, chủ quản cúa công ty vừa mới bị sa thải.”

“Cô ta hẳn là kẻ mất trí rồi, tớ chỉ là yêu cầu cô †a nhanh chóng rời đi, cô ta lại trở nên tức giận đến như vậy, còn mắng cậu cắt đứt hết con đường của cô ta”

Lúc này, nhân viên bên canh đi tới, nói với Mãn Tuyết Nguyệt về việc Lý Mạn Như đã chặn đường Kim Nữ.

Hai người nghe xong; nhất thời không nói nên lời.

“Cho nên cô ta đã nhầm lẫn Kim Nữ chính là Wy?”

“Tớ chưa từng công khai qua thân phận này, người trong công ty cũng không biết”

“Ôi mẹ ơi, tớ cười chết mất, đợi đến khi trận chung kết đến, chúng ta sẽ công khai thân phận của cậu, tớ nghĩ chắc hẳn là khuôn mặt của cô ta sẽ đặc sắc läm đây, hahaha.”

Thời Ngọc Diệp lắc đầu bất lực.

“Một khi con người trở nên tham lam, điều đó sẽ hình thành một nỗi chấp niệm, nó không khác gì việc trở thành một kẻ mất trí cả”

“Thật đáng sợ, tớ cảm thấy công ty của cậu đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt. Loại người giống như cô ta, nếu tiếp tục làm việc ở công ty sẽ chỉ thêm cản trở người xung quanh mà thôi.”

Thời Ngọc Diệp thu hồi tâm mắt.

“Đi thôi, chúng ta đừng để ý đến cô ta nữa.

Buổi tối nay là tiệc đính hôn của cậu, cậu còn không mau đi chuẩn bị đi?”

“Cậu đừng giục tớ, cậu làm tớ cảm thấy căng thẳng quá”

Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Mẫn Tuyết Nguyệt, Thời Ngọc Diệp lại läc đầu, có chút bất lực: “Tớ chưa từng thấy người không coi trọng tiệc đính hôn của mình như cậu cả. Nếu cậu thực sự không muốn đính hôn, thì cậu đừng đồng ý hôn sự này nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK