Mục lục
Sáu bảo bảo thiên tài: Daddy mặt than hãy chờ đó – Diệp Thời Ngọc – Phong Thần Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151: Họ của cô ấy là họ Phong, và tên của cô ấy là phu nhân

“Tôi đương nhiên là muốn kết hôn.”

Phản ứng đầu tiên của Mẫn Tuyết Nguyệt là bác bỏ.

“Hôn nhân có gì mà không tốt? Đối phương gia cảnh tốt. Sau khi kết hôn tớ có tiền tiêu hàng tháng, tớ là não ngập nước mới không đồng ý. Có phải vì Hermes Chanel Dior không đủ tốt không, hay Rolls Royce Maserati không đủ thoải mái?”

Cô ấy nói một cách hùng hồn đầy lí lẽ thuyết phục, không biết là muốn thuyết phục Hoắc Băng Tâm hay là tự an ủi bản thân mình.

Hoắc Băng Tâm cười mà như không cười: “Xem ra cậu đối với cuộc hôn nhân này rất mãn nguyện, như vậy tớ sẽ cảm thấy an tâm rồi”

“Đó là điều đương nhiên”

Mẫn Tuyết Nguyệt cố ý tránh ánh mắt của cô, ổn thỏa rồi chuyển đề tài: “Chị em tốt của tôi ơi, chúng ta đến cửa hàng quần áo đi. Ba mẹ tớ dặn hôm nay không được đến muộn, nếu không bọn họ sẽ cắt cổ tớ đó.”

Vì vậy, Hoắc Băng Tâm không đề cập đến chủ đề đó nữa, đi đến cửa hàng quần áo đã hẹn với Mẫn Tuyết Nguyệt.

Cửa hàng quần áo lần này là thương hiệu thuộc sở hữu của công ty nhà Mẫn Tuyết Nguyệt, So với cửa hàng mà Phong Thần Nam đưa Hoắc Băng Tâm đến trước đó thì có hơi nhỏ, quần áo để chọn thì không nhiều, nhưng phục vụ thì khá tốt.

Quản lý cửa hàng nghe nói hôm nay cô ấy sẽ đính hôn, vì vậy anh ta đặc biệt chọn một bộ váy dạ hội một bên vai màu đỏ tía, Mẫn Tuyết Nguyệt mặc vào trở nên vô cùng xinh đẹp và lạnh lùng.

Sau khi trang điểm, quản lý cửa hàng và chuyên viên trang điểm không khỏi trầm trồ.

“Cô Mẫn, cô thật đẹp”

“Đúng vậy, cô Mẫn có vẻ đẹp trời ban. Tôi hiểm thấy ai có thể mặc một chiếc váy màu này mà không bị lòe loẹt. Quả nhiên, giá trị nhan sắc cao mới là ưu thế”

“Cô Mẫn hẳn là người phụ nữ đẹp nhất trong tiệc đính hôn tối nay. Tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ hâm mộ cô”

Mẫn Tuyết Nguyệt mỉm cười hài lòng bước ra khỏi phòng hóa trang, khi nhìn thấy, Băng Tâm chọn một chiếc váy màu vàng nhạt, cô mặc lên như một nàng tiên đang khiêu vũ, khiến hai mắt người khác nhìn vào phải sáng rực.

“Đúng vậy, cậu thực sự rất tuyệt vời, rõ ràng cậu còn không trang điểm, nhưng là nhân vật chính của tiệc đính hôn, khi đứng bên cạnh cậu, tớ có thể cảm thấy mình chìm hơn rất nhiều”

“Đừng trợn mắt nói những điều vô nghĩa, bất cứ ai có con mắt tinh tường sẽ thấy rằng cậu là nhân vật chính, và tớ là phụ mà thôi.”

“Cái tên Phong Thần Nam kia, nếu thấy cậu như thế này, anh ta nhất định sẽ đem cậu che lại, không cho những người đàn ông khác nhìn thấy.”

“Cũng may là hôm nay tớ không cho anh ấy cùng qua đây”

Cả hai cười nói rời khỏi cửa hàng quần áo và đi về nhà họ Mẫn.

Vì tiệc đính hôn được quyết định đột xuất nên khách sạn 5 sao đều cơ bản đã được đặt trước. Biệt thự của nhà họ Mẫn đủ rộng rãi để chứa tất cả khách được mời nên quyết định tổ chức tiệc đính hôn tại đây luôn.

Ngay khi xe vừa dừng trước cửa nhà họ Mẫn, mẹ của Mẫn Tuyết Nguyệt đã vội vàng bước ra ngoài đón.

Hoắc Băng Tâm chào rất lễ phép và ngoan ngoãn: “Chào dì, đã lâu không gặp dì, dì trẻ ra bao nhiêu tuổi rồi.”

“Băng Tâm con đúng là biết cách làm gì vui lòng mà”.

Mẹ Mẫn trang điểm cười rất đẹp, quay đầu lại nói với Mẫn Tuyết Nguyệt: “Tuyết Nguyệt, cuối cùng con cũng về rồi, tranh thủ đi tiếp khách dự tiệc với mẹ, mấy cô chú đang la hét sao không nhìn thấy con đấy.”

“Nhưng Băng Tâm, cậu ấy không…”

Mẫn Tuyết Nguyệt đang nghĩ đến việc sắp xếp cho cô bạn mình một căn phòng, nhưng bị Hoắc Băng Tâm cắt ngang, lắc đầu: “Không sao, tớ có thể tự mình đi dạo xung quanh, cậu cứ tự nhiên đi, hôm nay cậu là nhân vật chính, nên đừng lo lắng cho một mình tớ, còn có khách khác chờ cậu tới chào hỏi”

“Được rồi, vậy tớ đi đây, cậu cẩn thận một chút, chơi từ từ.”

Sau khi đơn giản nói ngắn gọn, Mẫn Tuyết Nguyệt đi chào hỏi khách cùng mẹ.

Nhìn thấy Mẫn Tuyết Nguyệt rời đi, Vân Mặc Tích ở sát bên Hoắc Băng Tâm luôn tỏ ra cảnh giác.

Ngược lại, Hoắc Băng Tâm trông rất thoải mái, khi bước vào đại sảnh cô thấy không có nhiều khách, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, nói chuyện rôm rả khắp nơi.

Cô liếc nhìn xung quanh nhưng thấy không có ai quen, nên cô chỉ đơn giản là đi bộ đến khu đồ ăn tự phục vụ để lấy một ít thức ăn.

Lần đầu tiên Vân Mặc Tích ngăn cô lại.

“Cô chủ, không bằng tôi cho người mang đồ ăn đến cho cô? Ăn tùy tiện thì không tốt cho lắm”

“Sao lại là ăn uống tùy tiện? Trình độ của đầu bếp mà Mẫn Tuyết Nguyệt mời về khá cao”

“Ý của tôi không phải vậy, tôi lo rằng có người có ý đồ bất chính”

Vân Mặc Tích cẩn thận nhìn xung quanh, nói tiếp: “Hiện tại chỉ cần đến chỗ đông người, tôi luôn cảm thấy trong đám người luôn có người ẩn nấp ở chỗ kín nhìn chằm chằm chúng ta. Cảm giác rất không an toàn.”

Hoắc Băng Tâm nghi ngờ vệ sĩ của mình có bệnh nghề nghiệp phát tác nên nghi thần nghi quỷ.

“Vậy sau đó làm thế nào để anh đảm bảo rằng thực phẩm anh mua sẽ không bị người khác động tay?”

Vân Mặc Tích bị cô chất vấn, nhất thời không trả lời được.

“Đừng lo lắng, nếu ai đó muốn giết tôi, họ đã sớm động thủ rồi. Đến lúc đó anh cũng không biết có chuyện gì xảy ra ấy chứ. Tôi không phải là người duy nhất ăn những thức ăn này. Hãy xem bọn họ ăn. cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ không gặp vấn đề gì nếu tôi ăn chúng đâu.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Hoắc Băng Tâm cũng hợp tác đặt đĩa xuống và không lấy bất cứ thứ gì ăn để Vân Mặc Tích không phải lo lắng thêm.

Từ khi Hoắc Băng Tâm bắt đầu bước vào trong nhà, cô đã thực sự thu hút được rất nhiều ánh mắt chú ý của người khác, rất nhiều người đàn ông bị thu hút bởi khí chất tươi tắn và tao nhã của cô, nội tâm có chút rục rịch.

Nhiều lần, có người định đến gần nói chuyện, nhưng bị ánh mắt hung dữ của Vân Mặc Tích nhìn chằm chằm cho hoảng sợ, cuối cùng đành phải lùi bước.

Tất nhiên, trên đời này vẫn không thiếu những người đàn ông gan lớn để thử thách.

“Này, tôi vừa thấy cô xuống xe và đi vào cùng Tuyết Nguyệt, hai người là bạn tốt sao?”

Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông từ bên cạnh truyền đến, Hoắc Băng Tâm quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến gần bắt chuyện.

Ban đầu Vân Mặc Tích muốn bước tới và đuổi người đi, nhưng Hoắc Băng Tâm đã nói chuyện với bên kia.

“Anh là…?”

“Tôi là Lục Thần Nghiêu, vị hôn phu của Tuyết Nguyệt”

Hoắc Băng Tâm biểu hiện rõ ràng, gật đầu, bình thản nói: “Rất vui được gặp mặt anh”

“Tôi có một vài người bạn trò đang trò chuyện tán gẫu, nhưng họ chỉ thiếu bạn nữ. Bọn họ thấy cô đang ở một mình và muốn kết bạn với cô. Cô có muốn đi qua và chào hỏi không?”

Cô nhìn theo hướng nhìn của anh ta và thấy một đám công tử bột đang cười đùa tí từng nhìn qua, ánh mắt trêu chọc, họ nhìn nhìn hình dáng của cô từ trên xuống dưới như thể họ đang coi cô như một con mồi.

Điều này làm cho Hoắc Băng Tâm cảm thấy chán ghét, nhưng vẫn giữ lịch sự như cũ: “Không, tôi đang đợi một người”

“Tôi còn chưa hỏi, có tên là gì vậy?”

Thái độ dây dưa không dứt của Lục Thần Nghiêu khiến Hoắc Băng Tâm có chút bài xích, cô đang nghĩ xem mình sẽ lấy cớ gì để từ chối cuộc nói chuyện thì đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên sau lưng cô.

“Họ của cô ấy là Phong, tên cô ấy là phu nhân”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Hoắc Băng Tâm còn chưa kịp quay đầu lại, cô cảm thấy có một bàn tay đặt trên eo mình, khẽ kéo một chút, cô ngã vào vòng tay của đối phương.

Hơi thở thơm mát phá đến, là hơi thở cô rất quen thuộc, chỉ thuộc về một mình Phong Thần Nam.

Sự xuất hiện của anh không chỉ khiến Hoắc Băng Tâm ngạc nhiên mà còn khiến Lục Thần Nghiêu kinh ngạc.

“Phong, tổng giám đốc Phong, vị này là… của anh.”

“Như anh đã thấy, cô ấy là vợ của tôi, cho nên tâm tư của anh cùng đám bạn bè tốt của anh nên cẩn thận thu lại”

Phong Thần Nam tràn đầy uy nghiêm khiến thân thể Lục Chính Nghiêu vốn có thể giả bộ ôn nhu khẽ run lên, sắc mặt xấu hổ cứng lại, vội vàng xin lỗi rồi rời đi..

Nhìn thấy anh ta rời đi, Hoắc Băng Tâm ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thần Nam.

“Sao anh lại tới đây?”

“Đề phòng bị người khác thọc gậy bánh xe”

“Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Phong thị, người nào không sợ chết mà dám chọc gậy

bánh xe?

Hoắc Băng Tâm cười nói móc anh.

Phong Thần Nam liếc nhìn nhóm người của Lục Thần Nghiêu, sau đó vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị mới giảm bớt, vẻ mặt dịu đi một chút.

“Không phải là do hiện trường có mấy người tim gấu mật báo, dám có chủ ý trên người vợ của anh hay sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK