Mục lục
Sáu bảo bảo thiên tài: Daddy mặt than hãy chờ đó – Diệp Thời Ngọc – Phong Thần Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Cửa cơ quan đã bị trợ lý đóng lại.

Trong một thất tối đen, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam đau đớn đứng dậy, giơ tay ra cũng không nhìn thấy rõ năm ngón tay.

“Ngọc Diệp, em không sao chứ?”

“Em không sao, anh thì sao?”

Theo sát anh, đừng đi xa”

Anh dắt tay Thời Ngọc Diệp, lấy cái bật lửa từ trong túi tiền mà ban nãy thuận tay lấy được từ phòng thí nghiệm ra thắp sáng xung quanh.

Lúc này mới bắt gặp Cơ Tưởng Thừa đang thất tha thất thểu muốn chạy trốn. Phong Thần Nam thấy thể vội vàng đuổi theo trước. “Cơ Tưởng Thừa, anh đừng hòng chạy thoát!”

Anh vừa nói vừa đá một cú lên sườn.

Cơ Tưởng Thừa bị đau há mồm kêu một tiếng, tựa lên vách tường như muốn lung lay sắp đổ đến nơi.

Nương theo ánh lửa yếu ớt mỏng manh của bật lửa thì có thể thấy rõ bộ mặt đáng sợ dữ tợn của người đàn ông này.

“Tôi muốn giết hại người tại nơi này!”

Đùi ông ta đã bị axit làm bỏng nghiêm trọng, đi từng bước tập tễnh cà nhắc, hơn nữa, vừa nãy đã hít vào quá nhiều khó độc nên bây giờ mà muốn đối phó với Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đã khó càng thêm khí.

Phong Thần Nam căn bản không hề phòng bị, hơi né tránh rồi có thể đáp trả lại mất lần công kích, đánh cho ông ta liên tiếp bại lui.

“Không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính thức lại có thể thấy bộ dạng nghèo túng của anh, xem ra anh cũng không như thế nào cả”

Phong Thần Nam không quên nói vài câu chọc tức. Khiển Cơ Tưởng Thừa thẹn quá hóa giận.

“Nếu không phải các người đánh lén ta tôi đã sớm xé các hai người! Phong Thần Nam anh chờ đó, tôi sẽ không cho anh cơ hội nữa đâu!”

“Vô cùng xin lỗi, anh đã không còn tiếp theo. Tôi nói này, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh” “Dù tôi có chết thì cũng sẽ kéo các người theo cùng!” Cơ Tưởng Thừa lộ ra một khuôn mặt cười ác độc, bỗng nhiên tay đặt lên một viên gạch nhô ra trên tường.

Lòng Thời Ngọc Diệp run lên: “Không xong rồi, ông ta muốn khởi động cơ quan!”

Nói cũng đã muộn, chỉ nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang lên ở xung quanh, sau đó thì Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp rơi xuống cái cổng sắt, chặn đứng đường lùi của hai người họ.

Tuy bọn họ căn bản không tính đến đường lui nhưng bây giờ bị chặn đường thì khiến cho tận sâu đáy lòng họ cảm thấy bất an.

Cơ Tưởng Thừa cười ngày càng điên cuồng.

“Sợ rồi à? Nói cho các người biết, cơ quan của tôi không chỉ có những thứ này đâu.”

Dứt lời, ông ta không chớp mắt lại ấn thêm một viên đá nhô ra. Khe hở của vách tường hai bên hành lang nứt ra lộ một mảng lưỡi dao bén nhọn. Cơ Tưởng Thừa cười âm trầm y hệt lưỡi dao sắc lạnh, khiến người nhìn thấy không khỏi rùng mình.

“Tôi rất muốn nhìn xem hôm nay là tôi chết trước hay là hai người bị chốt vùi trong cơ quan do tôi thiết kế trước”

ông ta đánh mạnh về phía Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp.

Khuôn mặt đáng sợ dữ tợn phóng đại lên, trông như ác ma trong bóng đêm cắn nuốt ý muốn của con người.

Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam cực lực phối hợp chống lại công kích. Nhưng thời gian chiến đấu quá dài đã sớm tiêu hao tinh lực của hai vợ chồng.

Cũng không biết Cơ Tưởng Thừa chơi thuốc gì mà bỗng nhiên tăng tốc độ công kích lên, ngay cả độ mạnh yếu cũng gia tăng.

Có vài lần Phong Thần Nam suýt bị ông ta đánh trúng điểm trí mạng. Nếu không có Hoắc Băng Ngôn che chở thì chỉ sợ anh đã bị đánh lên tường rồi bị lưỡi dao cứa bị thương. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Thời Ngọc Diệp lại đem độc dược hun khói ra.

Vốn tưởng rằng sau khi chậm thì Cơ Tưởng Thừa sẽ bị trúng độc lần thứ hai nhưng dường như ông ta không bị ảnh hưởng chút nào.

“Có chuyện gì thế? Tại sao bây giờ Cơ Tưởng Thừa không chịu ảnh hưởng của độc nữa?” “Ha ha ha... Cô cho là cùng một loại độc lại có tác dụng hai lần trên người tôi sao?” Cơ Tưởng Thừa dừng lại, cất tiếng cười càn rỡ.

“Thân thể này của tôi tuy không thể nói là bách độc bất xâm nhưng cũng may nó có năng lực tự chữa trị, hơn nữa không thể bị ảnh hưởng của cùng một loại độc trong hai lần”

Thời Ngọc Diệp nhíu mày.

Cô liên tưởng đến thực nghiệm được tiến hành trong phòng thí nghiệm thì đã có thể đoán được đại khái, Cơ Tưởng Thừa đã cải tạo lại bản thân.

“Nếu tôi đã khôi phục lại rồi thì bây giờ đến phiên các người xuống chào hỏi Diêm Vương!”

ông ta tiện đà phóng đến muốn ra tay với Thời Ngọc Diệp nhưng lại bị Phong Thần Nam đỡ được. “Muốn động thủ với cô ấy thì bước qua thi thể tôi trước đã rồi nói” “Đừng gấp, hai người các người đều phải chết”

Cơ Tưởng Thừa cười cười, muốn thu tay lại nhưng lúc này bỗng nhiên nhận ra hai vách tường đầy lưỡi dao đã chầm chậm tiến đến gần, sắc mặt thay đổi đột ngột.

Đánh chết.

Thể mà ông ta lại quên cơ quan này của mình khép như thế nào!

Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam cũng nhận ra tình huống nguy hiểm, vội vàng tiến lên một người chế trụ cổ Cơ Tưởng Thừa, còn người kia giữ cánh tay không có ông ta cơ hội phản kích.

Điều khiển cho Cơ Tưởng Thừa bất ngờ không kịp phòng bị chính là trên người Thời Ngọc Diệp thế mà còn một viên thuốc độc khác!

Cô không chút lưu tình đổ thuốc vào miệng Cơ Tưởng Thừa ép bức ông ta nuốt xuống. “Khụ khụ khụ... Cô ép tôi uống gì vậy?” Tiếng rống giận vang vọng trong mật thất nhỏ. Thời Ngọc Diệp không sợ hãi trả lời.

“Cảm ơn anh đã có tâm nhắc nhở, độc mà tôi đưa anh uống là loại mới, đảm bảo có hiệu quả đối với anh”

ông ta đang muốn tiếp tục rống to thì nhận ra thanh quản của mình không phát ra tiếp, hít thở cũng có chút khó khăn.

Giống như cổ họng bị một tảng đá chặn lại, vô cùng khó chịu.

“Không nói ra lời sao? Vậy đúng rồi, độc này của tôi thật ra cũng không có gì, chẳng qua là có thể phong bế dây thanh quản và yếu hầu của anh lại, cuối cùng hít thở không thông mà chết.”

Cơ Tưởng Thừa kích động giãy dụa.

Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cùng lúc buông tay ông ta rồi nắm lấy thời cơ chạy đến đầu còn lại của hành lang.

“Ngọc Diệp chạy nhanh, thừa dịp hai bức tường còn chưa hoàn toàn ghép lại thì chúng ta phải nhanh chạy, nếu không sẽ biến thành bánh thịt người!”

Thời Ngọc Diệp không có thời gian mà chê bai hình dung từ kỳ quái này của anh mà toàn lực chạy theo sau.

Cô cũng không có thời gian quay đầu lại nhìn Cơ Tưởng Thừa.

Cơ Tưởng Thừa thừa lúc bọn họ buông tay, phản ứng đầu tiên không phải là chạy theo mà là đưa tay vào trong cổ họng muốn phun nhổ độc ra.

"Oe."

Không có kết quả. Trong cổ họng quả thật giống như bị tảng đá chặn lại. Bất kể ông ta có móc yết hầu nhiều cỡ nào cũng không thể giảm bớt tình trạng đó.

Cảm giác hít thở không thông càng mãnh liệt hơn. Lúc này ông ta mới ý thức được hai bức tường đang ngày càng hẹp lại.

Trên hành lang sớm đã không còn bóng dáng Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, ông ta thử tìm kiếm cơ quan khắp nơi để thoát khỏi tình trạng này nhưng tìm hồi lâu cũng không có kết quả.

Sự khí thở đã khiến cho tim đập ngày càng nhanh. Não bộ không cung cấp đủ máu, tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ. Bởi vì dây thanh quản cũng bị chặn nên Cơ Tưởng Thừa có kêu cũng không kêu ra tiếng. ông ta chỉ có thể co cẳng chạy trốn.

Hai bên vách tường đầy lưỡi dao ngày càng đến gần, độ rộng cuối cùng ngay cả bả vai cũng không qua được.

Cơ Tưởng Thừa cũng sốt ruột nhưng chỉ có thể chạy.

Thế nhưng chạy là một hành động cần rất nhiều dưỡng khí, mà Cơ Tưởng Thừa bây giờ đang hô hấp khó khăn thì cảm thấy dưỡng khí là một thứ vô cùng xa xỉ.

"A...A..."

ông ta gian nan phát ra một tiếng kêu nhưng âm thanh cực kì mỏng yếu. Không ai nghe thấy tiếng cầu cứu của ông ta. Đến cả tiếng bước chân của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cũng không còn nghe thấy nữa.

Cơ Tưởng Thừa dùng toàn lực chạy đi, nhưng tầm mắt đã mơ hồ không nhìn rõ được đường đi phía trước, ngay cả thân thể cũng đứng không vững nữa.

Mãi cho đến khi lưỡi dao không chút lưu tình đâm vào da thịt mình.

ông ta đau đớn muốn kêu to nhưng yết hầu đã bị khoá chết, đến chết cũng không thể phát ra thanh âm.

ông ta muốn chạy trốn.

ông ta muốn hít thở.

ông ta muốn tiếp tục sống...

Một đầu khác của hành lang. Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đang ôm chặt nhau. “Phong Thần Nam, hôm nay hai ta có phải sẽ phải chết ở chỗ này không?” “Câm miệng, đừng nói lời nói gở” “Nhưng mà bây giờ...” “Đợi thêm chút nữa”.

Tuy giọng nói của Phong Thần Nam giống như một liều thuốc an thần khiến người nghe cảm thấy an tâm nhưng hiện tại là thời khắc chỉ mành treo chuông cực kì nguy hiểm, Thời Ngọc Diệp cảm giác được cái chết đã cách mình ngày càng gần.

Không khỏi nhớ đến lần trước lúc bọn họ cùng nhau dỡ bom ở thành phố B. Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chết nhưng cuối cùng lại không chết. Còn bây giờ, người bên cạnh cô vào thời khắc sinh tử vẫn là Phong Thần Nam. Thời Ngọc Diệp bị ôm chặt trong ngực, không có cơ hội ngẩng đầu nhìn Phong Thần

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK