Đối với Cơ Tưởng Thừa mà nói thì tính mạng của nhân viên nghiên cứu khoa học ở trong phòng thí nghiệm này không hề quan trọng chút nào.
Nhà họ Phong và nhà họ Thời mới là địch nhân lớn nhất của ông ta.
Vì thế ông ta phải nhân dịp hôm nay mà một kích tất sát Phong Thần Nam, Thời Ngọc Diệp và lão tổ tông Công Tôn Thanh dũng cảm xông vào cơ quan trong mật thất dưới lòng đất.
Chỉ cần giải quyết ba nhân vật uy hiếp lớn nhất này, sáu đứa nhỏ còn lại và Thời Văn Nghĩa đối với Cơ Tưởng Thừa mà nói thì có thể diệt trừ họ rất dễ dàng.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp trốn ở trong ống thông gió, nghe vô cùng rõ cuộc đối thoại của bạn. họ, tức giận nắm chặt tay lại.
Đồng thời cũng cười lạnh trong lòng. Cơ Tưởng Thừa thật sự là một tên điên biến thái cuồng vọng.
Trợ lý cảm nhận được hàn ý phát ra trên người Cơ Tưởng Thừa, không dám nói thêm gì nữa mà vội vàng xoay người đi ra ngoài làm việc.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Cơ Tưởng Thừa.
ông ta thu lại tầm nhìn, vừa lúc muốn xoay người đi về phía phòng tắm thì ánh mắt sắc bén ngoài ý muốn phát hiện ra trên nệm số pha lõm xuống dấu giày thấy rõ.
Cơ Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì.
Thoáng chốc có một tia sát ý truyền đến.
ông ta ngẩng phắt đầu nhìn lên trần nhà, ngay sau đó một luồng khói trắng bay ra từ lỗ thông gió.
“Là ai!”
Cơ Tưởng Thừa chấn động, vội vàng che mũi và miệng, lui về sau vài bước.
“Quả nhiên là Phong Thần Nam ở trong này!”
ông ta vừa hô lớn vừa muốn mở cánh cửa lùa ra. Nhưng Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam căn bản không để cho ông ta nhân cơ hội.
Chỉ thấy bọn họ mở cửa nắp của ống thông gió, nhanh chóng nhảy xuống, Thời Ngọc Diệp đốt nắm thuốc dễ cháy trong tay rồi ném về phía cửa lùa để ngăn chặn nó mở ra.
Ầm!
Vụ nổ nhỏ đã trực tiếp ngăn trở đường đi của Cơ Tưởng Thừa.
ông ta nhanh nhẹn nhảy ra, muốn vươn tay bắt lấy cái nút cơ quan bên cạnh ngăn tủ nhưng ai ngờ lúc này Phong Thần Nam tiến lên ngăn lại, một cước đá văng ông ta.
“Anh cảm thấy chúng tôi sẽ khinh địch để cho cậu trốn thoát sao?”
Mặc dù Phong Thần Nam đeo khẩu trang và mặt nạ bảo hộ nhưng vẫn nghe được thanh âm trào phúng trong giọng nói chậm rãi.
“Cơ Tưởng Thừa, có câu anh nói rất đúng, chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Vì thể ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh.”
Phong Thần Nam vừa dứt lời lại động thủ.
Cơ Tưởng Thừa liên tục nghiêng người né tránh công kích, không ngừng muốn đáp trả nhưng lúc buông tay ra thì ông ta hít không ít khí độc vào cơ thể.
“Đánh chết, các người đi đâu mà lấy được loại độc này?”
“Có phải cảm thấy độc này dường như có chút quen không?”
Thời Ngọc Diệp cười lạnh, tiếp tục đốt hun khói độc trong tay mình.
Cả căn phòng nghỉ trong nháy mắt đều tràn ngập khói độc màu trắng.
Đối với loại độc dược này thì Cơ Tưởng Thừa không còn xa lạ gì, hít vài lần đã cảm nhận được trí óc phình to rồi mê mang thì đã biết độc này không đơn giản.
"Thứ này lấy từ trong phòng thí nghiệm của tôi ư? Không thể nào, trong phòng thí nghiệm của tôi không có bất kỳ loại độc nào có tác dụng với tôi.”
“Anh cũng không xem là ngu dốt. Thứ này đúng là lấy từ trong phòng thí nghiệm của anh nhưng tôi đã bỏ thêm vài thứ không giống nhau, thăng cấp cho nó. Độc này chỉ sợ là đến cả thân thể kim cương của anh cũng không cản được.”
Thời Ngọc Diệp không phải đang nói một cách tuỳ tiện.
Cô sớm đoán được thân thể của Cơ Tưởng Thừa đã bách độc bất xâm, vì thế cố tình nghiên cứu chế tạo. ra độc dược bản độc tính mạnh hơn.
Dù sao cũng là đồ đệ được Công Tôn Thanh huấn luyện.
Ngoại trừ hiểu biết y thuật và cổ thuật thì độc thuật cũng là học vấn mà con cháu đời sau của gia tộc Công Tôn phải biết.
Thời Ngọc Diệp chưa từng thể hiện ra bản lĩnh này, không phải vì cô không biết. Mà là cô không thích dùng loại phương thức âm hiểm này để đối phó người khác. Nhưng hiện tại thì không giống
Đối phó với loại người âm hiểm giảo hoạt Cơ Tưởng Thừa này chắc chắn phải dùng thủ đoạn cực đoan như thế mới có thể diệt cỏ tận gốc.
Phong Thần Nam hạ thủ không chút lưu tình.
Ra quyền cước đều nhắm ngay những huyệt vị trọng yếu, người bình thường căn bản không thể chịu được công kích tàn độc như thế.
Sau vài hiệp thì Cơ Tưởng Thừa phát hiện ra mình rõ ràng ở thế hạ phong.
ông ta nín thở quá lâu nên đánh không ra lực, có mấy lần không thể đỡ được công kích của Phong Thần Nam.
“Tôi còn nghĩ anh có bao nhiêu năng lực, hoá ra không gì hơn thế này. Khó trách anh phải nghiên cứu thực nghiệm cải tạo cơ thể nhiều người như vậy, vốn dĩ là để cải tạo chính mình”
Thời điểm mà Phong Thần Nam dừng công kích thì cười một cách xem thường.
Nhưng mà bây giờ, xem ra thực lực của anh cách đỉnh thế giới cả mấy ngọn núi. Ít nhất thì đánh nhau cũng phải lợi hại mới được”
Cơ Tưởng Thừa không thể chịu được loại vũ nhục bậc này.
“Hừ, nếu không phải các người để tiện dùng độc thì anh cảm thấy tôi sẽ cho anh cơ hội chiếm thế thượng phong sao?”
“Cái đại danh từ để tiện này, nếu như anh đứng thứ hai thì hai người chúng tôi cũng không dám nói mình. đứng nhất. Đối phó với người như anh mà không để tiện một chút thì phải xin lỗi bản thân rồi.”
Phong Thần Nam quả nhiên oán người không chút lưu tình.
Cơ Tưởng Thừa tức giận đến mặt đỏ tại hồng. ông ta không thể tiếp tục dây dưa với hai người này nữa.
Thời gian càng dài thì khí độc ông ta hít vào cơ thể càng nhiều, càng đánh không lại. Vì thế ông ta nhẫn tâm cắn môi, quyết định một trận tử chiến với Phong Thần Nam.
“Tôi ngược lại muốn nhìn vợ chồng các người chết trước nhưng vẫn là ta chạy trước đi.” Cơ Tưởng Thừa dứt câu thì chạy về phía Phong Thần Nam, vươn móng công kích hai mắt của anh.
Thời Ngọc Diệp sao có thể cho ông ta cơ hội này?
Chỉ thấy cô canh chuẩn thời cơ, lúc rời khỏi bên cạnh Phong Thần Nam đã mở một lọ thuốc mang theo trên người, vẩy chuẩn xác lên đùi Cơ Tưởng Thừa.
“Xèo..”
Bỗng nhiên truyền đến âm thanh ăn mòn.
Cơ Tưởng Thừa khiếp sợ lui về sau, cảm giác đau đớn nóng rực truyền đến từ đùi, vội vàng cúi đầu nhìn thì thấy da thịt trên đùi đã bị phỏng một mảng lớn.
“Cô đã làm gì với tôi?” “Nhìn không ra à? Đó là axit mạnh.”
Cơ Tưởng Thừa tức đến mắng lời thô tục, vội vàng cởi áo khoác trên người ra muốn lau axit trên đùi đi.
Nhưng cái này hoàn toàn vô dụng. Áo khoác dính axit mạnh cũng bị ăn mòn không còn một mảnh, căn bản là không có tác dụng. Da thịt trên đời của ông ta đã bị phỏng đến mức có thể thấy được xương trắng bên trong.
"A aa a a..."
Cảm giác đau đớn kịch liệt và bị bỏng khiến ông ta không thể kiếm được mà rống to lên.
“Cơ Tưởng Thừa, anh theo mẹ tôi học y thuật lâu như vậy, chẳng lẽ bà không nói cho anh là dính axit mạnh thì không thể dùng đồ lau đi sao?”
“Nước, nước... tôi phải rửa nó!”
Cơ Tưởng Thừa không lo được nhiều vậy, vội vàng vịn tay lên bàn lảo đảo muốn đi đến phòng tắm, Phong Thần Nam lúc này sớm đã lấy một chậu nước ra, đổ lên người ông ta.
"No..."
"A aa a a"
Miệng vết thương bị nước dội cũng không hề bớt đau.
Ngược lại còn tỏa ra khói trắng, cảm giác bỏng đã thấm vào xương tuỷ. Cơ Tưởng Thừa bị đau đến mắt bị ứ máu, tràn đầy oán hận và lửa giận. "Thời Ngọc Diệp, tôi phải giết cô!” Chỉ nghe thấy ông ta hét lớn một tiếng, chuyển hướng sang Thời Ngọc Diệp. “Ngọc Diệp cẩn thận! Không được để dính axit trên người ông ta!” Thời Ngọc Diệp đương nhiên đã có sự chuẩn bị, nhanh nhẹn né tránh công kích của ông ta.
Bởi vì Cơ Tưởng Thừa hít không ít khí độc nên hành động bị chậm vài giây. Nhưng vậy với tốc độ công kích thong thả thì dễ dàng bị phá giải.
Thời Ngọc Diệp biết, vừa nãy đốt hun khói độc đã có tác dụng.
Cơ Tưởng Thừa công kích vô ích nên không cam lòng mà muốn công kích lần nữa. Phong Thần Nam nhìn ra ông ta đã bị độc dược ảnh hưởng không ít. “Ngọc Diệp, em tránh đi, để anh đến xử lý ông ta” “Được.”
Ngay khi bọn họ chuẩn bị thu thập Cơ Tưởng Thừa thì trợ lý đuổi đến. Vừa mở cửa ra đã thấy Cơ Tưởng Thừa giường nanh múa vuốt hướng về phía ông ta. Thời Ngọc Diệp đã né được. Cơ Tưởng Thừa vì trúng độc nên phản ứng chậm chạp, không thu nắm tay lại kịp. Vì thế mà trợ lý vừa mở cửa đi vào đã đón nhận nắm tay của Cơ Tưởng Thừa. "Ông chủ!”
Phù phù! “Đừng.” Cơ Tưởng Thừa tức giận đến cực điểm. Nhưng đã không quản nổi mà một trận tử chiến với bọn Phong Thần Nam. Thấy cửa bị mở ra, phản ứng đầu tiên của ông ta là chạy trốn. “Không ổn, ông ta muốn chạy!”. Thời Ngọc Diệp vừa la lớn một tiếng thì Phong Thần Nam đã đuổi theo ngay.
Cơ Tưởng Thừa đẩy trợ lý ra để ngăn chặn Phong Thần Nam rồi thất tha thất thểu chạy về phía cơ quan của văn phòng.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp hợp lực đánh cho trợ lý quỳ rạp trên đất. Nhưng đợi đến lúc bọn họ đuổi để thì Cơ Tưởng Thừa đã ấn nút cơ quan, Chỉ thấy sàn nhà men sứ đột nhiên mở ra xuất hiện lỗ thủng rất lớn.
ông ta cố chặn vết thương trên đùi mình, không do dự nhảy xuống lỗ. “Đừng nghĩ đến việc trốn thoát!”
Phong Thần Nam vừa hét lên vừa bắt lấy tay Cơ Tưởng Thừa, nhưng không ngờ vì không đứng vững nên. đã trượt chân ngã xuống luôn.
“Phong Thần Nam!”
Thời Ngọc Diệp bắt lấy mắt cá nhân Phong Thần Nam.
Vừa định đỡ người lên thì không ngờ trợ lý ở phía sau bỗng nhiên đứng lên đến sau lưng Thời Ngọc Diệp. “Các người, đều đi chết hết đi!” Một âm thanh lạnh lùng truyền đến từ phía sau. Thời Ngọc Diệp chấn động, không kịp né tránh đã bị đánh một cước.
"A..."
Phịch!
Hai người cuối cùng rơi vào trong mật thất chung với Cơ Tưởng Thừa.