Mục lục
Sáu bảo bảo thiên tài: Daddy mặt than hãy chờ đó – Diệp Thời Ngọc – Phong Thần Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 363: Nơi ở của Công Tôn Thanh 

Cơ quan đã tạm dừng. Công Tôn Thanh xác nhận Ngọc Thời và Phong Thần Nam không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

Đột nhiên, bà ấy nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trợ lý của Cơ Tưởng Thừa xuất hiện trong mật thất. 

Bà ấy bừng tỉnh, tất cả những điều này là một âm mưu lớn. 

"Đây có phải là người mà ông xếp vào bên cạnh Cơ Tưởng Thừa hay không? Hoa Minh, ông thật sự quá nham hiểm” 

“Ha ha ha, Thanh, tôi biết bà là người đã nói ra là phải làm, tôi tin bà sẽ không đổi ý, đúng không?" Hoa Minh rất đắc ý mở miệng nói. "Chỉ là một ống máu thôi, không có gì phải đổi ý, cầm lấy đi" Công Tôn Thanh nhấc tay áo vươn tay ra. 

"Không vội, bây giờ không phải là thời gian để lấy máu. Quang, cậu tiêm thuốc gây mê cho bà ấy trước đi” 

Hoa Minh phân phó xong, trợ lý nói một tiếng, tiếp theo liền từ trên bệ thí nghiệm cầm lấy một cái ống tiêm đã chuẩn bị từ trước, đi về phía Công Tôn Thanh. 

Bà ấy đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng. "Tại sao phải tiêm thuốc gây mê? Ông muốn gì ở tôi?” "Chỉ là muốn bà đi đến một chỗ khác, bà yên tâm, bà bạn già, tôi không muốn mạng của bà" 

"Ông chính là một lão cáo già để tiện, nói chuyện không tính toán gì hết, tôi cũng chưa từng trả lời là muốn đi với ông" 

"Thanh, bây giờ không phải lúc đổi ý" 

Lời nhắc nhở của Hoa Minh làm cho trái tim bà ấy khó chịu hơn. Nhưng quả thật như những gì ông ta nói. 

Bà ấy không thể đổi ý, hơn nữa căn bản không có đường để rút lui. 

Công Tôn Thanh rất nhanh đã bình phục tâm tình, tiếp theo vươn tay ra, tùy ý để trợ lý Phùng Quang tiêm thuốc mê vào người mình. 

Hiệu quả của thuốc thực sự không giống như bình thường. Mới vừa tiệm chưa tới một phút đồng hồ, Công Tôn Thanh có thể cảm nhận được chân tay của mình không còn sức lực. 

Không lâu sau, Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đi ra ngoài. Trợ lý Phùng Quang dùng xe ba bánh đưa Hoa Minh và Công Tôn Thanh đi ra từ một lối đi khác. 

Dọc theo đường đi không bị cản trở, hoàn toàn không có trở ngại. 

Cho đến khi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam rời đi, tụ họp với Vân Mặc Tích, Đằng Dạ Hiên, nhớ ra rằng đám người bọn họ vẫn chưa tìm được nơi ở của Công Tôn Thanh, Công Tôn Thanh đã bị đưa đến nơi cách xa hơn mười kilomet. 

Hoa Minh nhìn vẻ mặt vô cùng khó chịu của Công Tôn Thanh, tâm trạng của ông ta rất tốt. 

"Thanh, bà là người phụ nữ có cá tính nhất mà tôi từng gặp" 

"Ông nói láo”. "Tôi cũng rất ngưỡng mộ một người phụ nữ sảng khoái như bà" 

"Khép cái đóa hoa cúc đen trên mặt ông lại, đừng nói bừa bãi nữa" 

Bà ấy thực sự khó chịu. 

Vừa rồi rõ ràng có cơ hội rời khỏi cơ quan mật thất, nhưng đầu óc bà ấy lại lên cơn, không suy nghĩ được gì cả. Lòng nhân từ đáng chết. Nếu không quay trở lại mật thất của Hoa Minh kia, bà ấy sẽ không bị uy hiếp, biến thành hiện trường như vậy. 

Nhưng, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam chỉ sợ sẽ có kết quả giống như Cơ Tưởng Thừa... Bà ấy tưởng rằng tên trợ lý chó săn kia sẽ đưa bà ấy đến một phòng thí nghiệm khác. Nhưng cuối cùng bọn họ lại dừng lại ở phía trước của một ngôi nhà nhỏ trong một ngôi làng. 

Trong ngôi nhà nhỏ có một cái sân lớn, trồng trái cây và rau quả, rất yên tĩnh, rất thích hợp với một người yêu thích cuộc sống dễ chịu như bà ấy. 

Trợ lý Phùng Quang dùng công cụ giống như xe đẩy, đưa Công Tôn Thanh và Hoa Minh từng người một vào trong phòng, bà ấy mới kinh hãi khi thấy bên trong lại có một tầng hầm, tất cả đều là thiết bị y tế, vô cùng hiện đại. 

“Đây là phòng thí nghiệm thứ hai của ông? Hoa Minh, ông che giấu cũng kỹ càng quá đấy” 

“Quá khen. Tôi chẳng qua chỉ là thích sống một cuộc sống yên tĩnh, không bị người khác quấy rầy mà thôi.” 

“Chính mình không muốn, đừng đẩy sang cho người khác. Lúc ông quấy rầy tôi, tại sao ông không nghĩ về bản thân mình cũng không vui khi bị người khác quấy rầy?” 

"Ha ha ha, phụ nữ thật sự là keo kiệt" 

Công Tôn Thanh nhìn thoáng qua cái miệng giống như hoa cúc của Hoa Minh, không ngừng ậm ừ, ghê tởm mà hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện với ông ta nữa. 

Sau đó, Phùng Quang đặt bà ấy vào trong một quan tài pha lê trong suốt, tay và chân bị trói bằng dây xích và còng tay. Làm xong những chuyện này, anh ta im lặng đi thí nghiệm, không quấy rầy Hoa Minh và Công Tôn Thanh. Hoa Minh nằm ở quan tài thủy tinh bên cạnh, trên người vẫn cảm rất nhiều ống dẫn dịch. 

Có lẽ là vì nhàm chán, ông ta bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, lại nhịn không được trêu chọc Công Tôn Thanh. "Ngay cả quan tài của chúng ta cũng là một đôi, bà có cảm thấy rất lãng mạn hay không?" 

"Chờ tôi lấy máu của bà để phát triển một phiên bản mới của thuốc trường sinh, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không? Hai trăm năm trước, bà đã từ chối tôi, tôi vẫn chưa từ bỏ, vẫn luôn chờ bà cho đến tận bây giờ, bây giờ bà cũng nên đồng ý với tôi đi?” 

"Tôi không có gì hứng thú gì với khuôn mặt hoa cúc đen của ông" 

Hoa Minh tự nói chuyện không thú vị gì, chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ. 

Ở phía bên kia. 

Thời Ngọc Diệp đã phải không ít người đi vào phòng thí nghiệm đi khắp nơi dò xét, từ đầu đến cuối đều không có kết quả. 

"Đại tiểu thư, lão tổ tông có thể căn bản không đến đây hay không? Thực ra chúng tôi chỉ nghi ngờ bà ấy sẽ đến đây, nhưng không ai biết bà ấy có thực sự đến đây hay không... Sao chúng ta không quay lại chờ tin tức? Biết đâu bà ấy có thể quay trở lại trong vài ngày tới?”. 

Vân Mặc Tích cố gắng thuyết phục Thời Ngọc Diệp. Nhưng cô nhất quyết tiếp tục tìm kiếm. "Tôi có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ, lão tổ tông nhất định đã tới đây" 

Vân Mặc Tích hơi khó xử. Loại đồ vật như giác quan thứ sáu không thể coi là bằng chứng. Hiện tại bọn họ đã tìm thời gian lâu như vậy cũng không tìm thấy, vậy thì chỉ có hai khả năng. 

Thứ nhất, lão tổ tông căn bản không tới. 

Thứ hai, lão tổ tông bị người bắt đi. 

Nhưng lão tổ tông lợi hại như vậy, Cơ Trọng Đức cũng đã chết, ai lại có năng lực kia ra tay với bà ấy cơ chứ? 

Trong khi Vân Mặc Tích đang suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, bỗng nhiên nghe thấy cấp dưới truyền tới một tin tức mới. 

"Báo cáo! Chúng tôi tìm thấy một mật thất khác trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK