Mục lục
Sáu bảo bảo thiên tài: Daddy mặt than hãy chờ đó – Diệp Thời Ngọc – Phong Thần Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362: Giao dịch một mạng đổi một mạng 

Trong lúc đám người Ngọc Diệp đang cố gắng tìm Công Tôn Thanh bị mất tích, lúc này Công Tôn Thanh lại đang nằm ở phía sau một chiếc xe ba bánh. 

Người đang nằm với bà ấy là một người đàn ông trông hơi đáng sợ. 

Da thịt của người đàn ông đã biến thành đen thui, nhăn nheo như vỏ cây, không có chút sáng bóng nào, nếu nhìn từ xa sẽ nhầm tưởng Công Tôn Thanh đang nằm bên cạnh một khúc gỗ lớn. 

Cho dù là Công Tôn Thanh, hay là người đàn ông đáng sợ giống như khúc gỗ này, giờ phút này hai người đều nằm bất động trên xe ba bánh. 

Công Tôn Thanh cũng không biết hiện tại bọn họ đang đi nơi nào. 

Khung cảnh trong tầm nhìn là bầu trời xanh ngắt, đôi khi có thể nhìn thấy những con chim bay lượn tự do trên bầu trời. 

Nhưng mà điều này cũng không làm cho tâm trạng của bà ấy trở nên vui vẻ. 

Nếu giờ phút này có người chú ý tới người đàn ông lái xe ba bánh, tất nhiên sẽ phát hiện, anh ta chính là vị trợ lý của Cơ Tưởng Thừa có hiệu quả làm việc rất cao kia. 

Cũng là người vừa mới đẹp Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam rơi xuống cơ quan mật thất. 

"Quang à, lái chậm một chút, con đường này gập ghềnh quá.." 

Hoa Minh đang nằm bên cạnh Công Tôn Thanh bỗng nhiên phát ra âm thanh của người câm. 

Trợ lý Phùng Quang, người đang lái xe ba bánh, nghe thấy vậy, vội vàng giảm tốc độ. 

“Vâng, ông Xán” 

Giọng điệu rất cung kính. 

"Đã đi được bao xa rồi? Có an toàn không?” 

“Bây giờ đã an toàn, không ai chú ý tới việc chúng ta rời đi, nhưng chúng ta phải đi bộ thêm nửa giờ nữa mới đến được nơi cần đến” 

“Đi tiếp thôi” 

Hoa Minh nói xong, sau đó chậm rãi quay đầu về phía Công Tôn Thanh bên cạnh. 

Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của bà ấy, nói ông ta không động tâm là giả dối. Ông ta nhẹ nhàng thở dài một hơi. 

Giọng điệu hơi mỉa mai. 

“Người già rồi, một chút xóc nảy cũng không thể chịu đựng được. Nhớ năm đó, hai chúng ta bị người bắt đi, ngồi ba ngày ba đêm thở hổn hển cũng không cảm thấy chóng mặt một chút 

nào. Bà còn nhớ không?” 

"Người già rồi, trí nhớ kém, tôi không nhớ là tôi biết ông” 

Tâm trạng của Công Tôn Thanh không tốt, nói chuyện không khách khí. 

Hoa Minh không bận tâm đến cầu này. 

"Tại sao bà lại tức giận?” 

"Hít thở chung bầu không khí với một tên cặn bã như ông, làm cho tôi cảm thấy buồn nôn” 

"Không phải là tôi ép buộc bà, bây giờ bà đang trách tôi hay sao?” 

"Đó là ông hèn hạ”. 

“Cái này được gọi là giao dịch công bằng” 

Công Tôn Thanh không muốn lãng phí miệng lưỡi để tiếp tục tranh luận với ông ta về vấn đề này, vì vậy bà ấy dứt khoát ngậm miệng. 

Hiện tại khí huyết trên người bà ấy đều bị phong ấn hoàn toàn, không cách nào hoạt động bình thường, giống như một người phụ nữ yếu đuối không hề có sức lực để giết một con gà, mặc cho người ta xâu xé. 

Mặc dù mọi chuyện thực sự giống như Hoa Minh nói, là chính bà ấy cam tâm tình nguyện rơi vào tay kẻ địch, nhưng hiện tại lại rơi vào thế bị động như thế này, tâm trạng của bà ấy rất không vừa lòng. 

Một vài giờ trước. 

Sau khi Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp rơi vào cơ quan mật thất, thời điểm hai người bọn họ đang đánh nhau với Cơ Tưởng Thừa, Công Tôn Thanh đang ở trong mật thất của Hoa Minh. 

Nhìn xuyên qua màn hình giám sát, bà ấy có thể nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu của ba người. 

Cho nên khi bà ấy nhìn thấy cơ quan bị mở ra, hai bức tường đang chậm rãi khép lại, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một tia lo lắng. 

"Hoa Minh, đây là kế hoạch của ông hay sao? Ông muốn cháu gái đằng ngoại của tôi chết cùng với Cơ Tưởng Thừa?” 

"Tôi làm gì có năng lực để làm chuyện này?” "Vậy ông mau nói cho tôi biết, làm sao để đóng lại cơ quan này?” 

"Cơ quan này không phải do tôi thiết kế, làm sao tôi biết được?” 

"Mę nó." 

Bà ấy đã quen biết người đàn ông này gần hai trăm năm rồi, làm sao bà ấy có thể không biết những suy nghĩ quanh co trong đầu ông ta? 

Công Tôn Thanh tức giận đến mức đưa tay bóp chặt Hoa Minh đang nằm trong quan tài trong suốt, giọng điệu tức giận. 

“Nếu ông không nói, tôi sẽ bóp chết ông, để ông đi gặp Diêm Vương sớm hơn” 

"Ha ha..." 

Hoa Minh không chút hoảng sợ, cười khẽ vài tiếng, sau đó mở miệng nói: "Không bằng chúng ta làm một cái giao dịch đi” 

"Không làm” 

"Bà không muốn cứu tính mạng cháu gái đằng ngoại của bà hay sao?” 

Bà ấy tức giận đến mức trán nổi gân xanh, lực lượng trong tay tiếp tục tăng lên. “Quả nhiên là ông” 

Khuôn mặt của Hoa Minh lập tức bị xung huyết. 

Lúc này Cơ Tưởng Thừa cũng đang bị bóp cổ. 

Nhưng so với Cơ Tưởng Thừa, Hoa Minh hiển nhiên là bình tĩnh hơn. 

Ông ta dường như đã quen với cảm giác cận kề với cái chết, hoàn toàn không thể nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên khuôn mặt của ông ta. 

“Thanh, bà hãy nhìn hai bức tường đi, nếu chúng tiếp tục khép lại, sớm muộn gì cũng sẽ kẹp chết hai người trẻ tuổi kia. Bà ở chỗ này lãng phí thời gian với một người sắp chết như tôi, sao không suy nghĩ làm thế nào để cứu bọn họ?” 

Công Tôn Thanh cuối cùng cũng thấy rõ ràng. Vừa rồi Hoa Minh chỉ giả vờ yếu đuối. 

Bây giờ nhìn cách ông ta nói chuyện, câu nói dài, giọng nói vang dội, làm gì còn dáng vẻ suy yếu đến mức sắp tắt thở? 

"Rốt cuộc ông muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho bọn họ?" 

"Sử dụng bà để trao đổi”. Công Tôn Thanh nghiến răng nghiến lợi. 

"Ông đã hai trăm tuổi, loại phụ nữ nào chưa thử qua? Đến bây giờ vẫn còn hứng thú với thân thể của bà lão hai trăm tuổi này? Chắc là ông có bệnh, phải không?” 

"Tôi nói rằng tôi cảm thấy hứng thú với cơ thể bà lúc nào? Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với máu của bà” 

Hoa Minh dùng một chút, sắc mặt đỏ lên bỗng nhiên lại lộ ra một nụ cười. "Tuy nhiên, nếu bà muốn cho tôi nếm thử cơ thể của một bà lão, tôi cũng không ngại đâu.” 

“Sao ông không đi ăn phân đi?” Bà ấy tức giận đến nỗi bà ấy nói cả những lời thô tục. Hoa Minh thấy tốt thì dừng, cũng không cùng tiếp tục nói nhảm với bà ấy nữa. 

“Một câu thôi, dùng máu của bà để đổi lấy mạng sống của cháu gái bà và chồng cô ấy, bà cứ từ từ cân nhắc đi” 

Lần này Công Tôn Thanh trầm mặc. 

Bà ấy đã nhìn thấy giám sát trên màn hình, Phong Thần Nam đang nắm tay Ngọc Diệp, cổ gắng chạy về phía cuối hành lang. 

Nhưng mà hành lang này dường như là vô tận. 

Rõ ràng đã chạy rất xa, nhưng vẫn không thể chạy ra ngoài. 

"Như thế nào? Bà thực sự muốn nhìn thấy thế hệ con cháu của bà chết trước mặt mình?” 

Mắt thấy Ngọc Diệp cùng Phong Thần Nam dừng bước, quyết định không chạy nữa, Hoa Minh bỗng nhiên lại mở miệng xúi giục Công Tôn Thanh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK