Chương 362: Khương Lam Hân, mày đi chết đi
Lam Hân nghe vậy liền mỉm cười: “Cần Hy, tôi cũng không phải người ăn miếng trả miếng như vậy, tôi chỉ muốn biết bà ta đã đưa tôi đi đâu thôi?”
“Hồi đó chính là Đào Mộng Nghỉ đâm xe vào tôi rồi đưa tôi đi, tôi cũng mới biết chuyện này thôi”.
Lam Hân chợt nghĩ lại những lời Đào Mộng Di nói ban nãy: “Lam Hân, tao biết mày hận tao, hận tao ngày trước đối xử tệ bạc với mày, nhưng mày cũng biết đấy, ai mà chẳng có lòng ích kỉ, mày cũng chẳng phải con do tao dứt ruột đẻ ra, vậy thì chẳng có lí do gì để tao phải yêu thương mày cả?”
“Ông trời đã an bài vậy rồi, mày phải học cách chấp nhận số phận đi?”
“Bây giờ mày có người giàu có nhất Giang Thị là Lục Hạo Thành chống lưng, nên mày định nhờ nó đứng ra thay mày báo thù hay sao?”
Những lời này hệt như lưỡi dao cứa từng nhát vào tim cô vậy?
Ông trời đã an bài vậy rồi, mày phải học cách chấp nhận số phận đi?
Số phận của cô ra sao đều là do cô tự quyết định, vậy thì tại sao cô phải cam chịu số phận do ông trời an bài chứ?
Ở bên kia đầu dây, Nhạc Cần Hy nói: “Lam Lam, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi có cách này?”
Lam Hân nói: “Cần Hy, cậu mau nói đi!”
“Lam Lam, Đào Mộng Nghi lúc này đang rất rối bời, vậy nên cậu hãy nhân cơ hội này điều tra rõ những chuyện xảy ra năm đó đi.”
“Ừm!” Lam Hân khẽ mỉm cười, nói: “Cần Hy, tôi hiểu ý của cậu, giờ tôi biết phải làm như thế nào rồi.”
“Ừm, nhớ cần thận nhé, có chuyện gì cần giúp cứ gọi cho tôi.”
Lam Hân gật đầu nói: “Ừm, tôi hiểu rồi, Cần Hy, cảm ơn cậu!”
Nói xong, cô liền cúp máy.
Cô thu dọn bàn làm việc, đứng dậy và đến căng tin ăn.
Ninh Phi Phi cũng đã đi ăn rồi.
Ra khỏi văn phòng, cả tầng chìm trong không khí tĩnh lặng.
Cô chọt liếc nhìn phòng làm việc của Lục Hạo Thành, cửa văn phòng đóng chặt, họ cũng đã đi ăn rồi.
Cô đi thang máy đến căng tin, nhiều nhân viên ăn xong, bước ra khỏi thang máy liền chào hỏi cô.
“Trưởng phòng Lam.”
“Trưởng phòng Lam.”
“Ừm!” Lam Hân mỉm cười, gật đầu chào họ.
Tin tức ngày hôm đó, không ai dám bàn tán một lời nào, ở sau lưng cũng chỉ bàn tán chuyện giữa Lam Hân và Lục Hạo Thành.
Nhưng chuyện gì thì chuyện cũng không dám bàn tán trước mặt bàn dân thiên hạ?
“Khương Lam Hân, mày đi chết đi!” Bỗng nhiên, từ phía sau lưng Lam Hân vang lên một tiếng hét.
Lam Hân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Khương Tịnh Hàm tay cầm một xô nước màu đỏ, đồ lên người Lam Hân.
Lam Hân giật mình, sững người, mắt nhìn chằm chằm vào xô nước xoài đang đổ về phía mình.
Cô rất nhanh nhạy với mùi nước xoài, chỉ cần ngửi thấy mùi đó, cô liền biết Khương Tịnh Hàm đang định giở trò gì với cô?
“Lam Lam.” Lục Hạo Thành vừa ăn xong đi ra, thấy cảnh tượng này, trong lòng liền cảm thấy tức giận vô cùng.
Anh vội chạy đến chỗ Lam Hân.
Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh thấy cảnh này cũng không khỏi rùng mình sợ hãi.
Đây là ai cơ chứ?
Là Lam Hân, cô chính là mạng sống của Lục Hạo Thành.
Mộc Tử Hoành thì cảm thấy lần này Khương Tịnh Hàm chắc chắn không thể nào thoát tội.
TẢO ¡ Xô nước đổ hết lên người Lam Hân, từ đầu đến chân cô đều là nước xoài.
Lục Hạo Thành tuy nhanh, nhưng vẫn chậm một bước.
“Á …” Lam Hân sợ hãi hét lên, làn da trắng nõn bị dị ứng nước xoài lập tức bị sưng đỏ, người cô bắt đầu run lên, từ từ ngồi khuyu xuống đắt.
“Lam Lam….Lam Lam” Giọng nói của Lục Hạo Thành gấp gáp, chứa đầy nỗi xót thương.
Lục Hạo Thành chạy đến sau lưng Lam Hân, nhìn nước xoài trên khắp người và dáng vẻ run rẩy của cô, anh nhíu mày, mắt đỏ rực lên, hệt như người mắt hồn, nhìn Lam Hân với ánh mắt vô cùng đau đớn.
Lam Hân mím chặt môi, không để cho bản thân mình gục ngã, vì cô biết nếu lúc này cô gục xuống thì đồng nghĩa với việc cô tự nguyện nhận thua.
Mộc Tử Hoành quay sang nhìn Tô Cảnh Minh, thì thầm: “Tô Cảnh Minh, cậu xuống gara lấy xe đi.”
Tô Cảnh Minh vội vàng gật đầu, anh chưa từng thấy Lục Hạo Thành lo lắng cho bất kì một người con gái nào như lúc này, nên vừa nghe Mộc Tử Hoành bảo vậy, anh lập tức chạy đi làm ngay.
“Haha… Khương Lam Hân, tao đoán không sai mà, mày chính là Khương Lam Hân.” Khương Tịnh Hàm giọng nói điên cuồng, hả hê.
Lục Hạo Thành chọt tỉnh táo lại, vẻ mặt hiện rõ cơn thịnh nộ.
Anh nhặt chiếc xô nhỏ trên mặt đất lên, ném vào mặt Khương Tịnh Hàm, nhưng chiếc xô quá nhẹ nên đã bị Khương Tịnh Hàm đá bật ra xa.
Đôi mắt lạnh lùng ghê sợ của anh liếc nhìn sang Mộc Tử Hoành đang đứng gần đó, anh nói: “Mộc Tử Hoành, mau đưa ả điên cuồng này đến đồn cảnh sát đi.”
Vừa nói, anh vừa nhanh chóng ôm lấy eo Lam Hân, bế cô lên và nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều được chứng kiến một người lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần như Lục Hạo Thành lúc này lại quan tâm đến Lam Hân nhiều biết nhường nào, cả người anh đang run rẩy, ánh mắt sâu thẳm đến rợn người.
Cố An An cũng chứng kiến cảnh này, điều cô ta không ngờ được đó là Khương Tịnh Hàm lại có thể điên cuồng, xông thẳng vào đây để gây sự như vậy.
Lục Hạo Thành vừa đến sảnh chính của công ty, thấy Tô Cảnh Minh đã lấy xe xong và đang đứng đợi.
Tô Cảnh Minh gọi: “Hạo Thành, mau lên xe đi!”
Lục Hạo Thành vừa thây vậy, mọi khúc mắc giữa anh và Tô Cảnh Minh trước đây đều mau chóng tan biến hét.
Tô Cảnh Minh cuối cùng cũng có cơ hội ra mặt một lần.
Lục Hạo Thành bề Lam Hân, chạy vội lên xe.
*bi thôi, lập tức đến bệnh viện.” Lục Hạo Thành sốt ruột nói.
Tô Cảnh Minh nhanh chóng khởi động xe, lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Lục Hạo Thành lấy hộp khăn giấy trong xe ra, rút giấy cần thận lau nước xoài vương trên khắp mặt cô.
Lam Hân choáng váng, ngất đi, cả người run lẫy bẩy trong vòng tay của Hạo Thành, da mặt đỏ tấy lên.
Lục Hạo Thành nhìn cô như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa xót xa.
“Lam Lam, Lam Lam, em sao rồi?” Anh khẽ gọi cô.
“Đau quá …” Lam Hân thì thào nói từng chữ, bề mặt da nóng rát, đau đón.
Cảm giác quen thuộc này gần như khiến cô gục ngã, cho dù thường ngày cô có mạnh mẽ tới đâu thì trước hoàn cảnh này cũng bắt đầu không chống chịu được nữa.
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô, cả người run lên, khóe môi cũng run theo.
“Lam Lam, em cố chịu thêm lúc nữa thôi, một lát nữa là hết đau, lát nữa sẽ không còn đau nữa.” Giọng nói dịu dàng của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Lam Hân nhắm chặt mắt, cô hệt như sắp chìm vào bóng tối thì được giọng nói dịu dàng của anh kéo lại.
Những cảnh tượng hồi cô còn ở nhà họ Khương cứ ùa về như một cuốn phim dài.
“Khương Lam Hân, ai bảo mày làm bài tốt hơn tao, là tại mày mà tao bị ăn mắng, hãy chờ xem tao xử mày như thế nào.”
Cùng với giọng nói cục cằn ấy, xô nước xoài đỗ ướt hết người cô.
Hết lần này đến lần khác, cô sợ hãi, thực sự sợ hãi, đau đớn!
Trái tim cô đau như cắt!
“Đau, đau … Không, đừng làm như vậy với tôi, đừng …” Lam Hân lẫm bằm.
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân trong bộ dạng lúc này, cả người anh đau nhói, lồng ngực hệt như đang bị từng lưỡi dao cứa vào, đau đến nghẹn ngào.
“Lam Hân, cố lên em, một lúc nữa sẽ hết đau thôi.” Lục Hạo Thành ôm chặt cô, Lam Hân nghe thấy giọng nói đau xót, mềm mại truyền đến tai cũng cảm thấy như được an ủi, vỗ về, cả người đang run rẩy cũng bắt đầu bình thường trở lại.