Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Khương Lam Hân - Truyện full tác giả: Nam Cung Tử Yên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2116:

Lục Hạo Thành lập tức mỉm cười, đôi mắt nhỏ kiêu ngạo nháy mắt trở nên dịu dàng hơn rât nhiêu: “Lam Lam, em biêt không?

Anh thích nhất là dáng vẻ cười rộ lên của em, là lúc toàn bộ ánh sáng ¿ ấm áp của thế giới đều tụ lại một chỗ, sưởi ấm toàn thế giới của anh, em s điều anh không thê buông bỏ được kiếp này, là tương lai anh không thể thẻ.

chia lìa được.”

Lam Hân nghe máy lời tình ý miên man, lại nhịn không được mêm lòng, “Em đã biết, em biệt anh nguyện ý làm tất cả những gì có thê cho em, khiến em chỉ cân đưa ra yêu. cầu gì thì đều được đáp ứng, lúc nào em nghiêm túc giận dữ liên bị lời nói của anh lập tức bác bỏ trong nháy mắt.”

“Vậy là không tức giận nữa?” Lục Hạo Thành có chút thật cần thận hỏi.

Lam Hân liếc trắng mắt anh một cái: “Em cũng không nhỏ mọn như vậy đâu, em đi tắm, ăn xong cơm tồi thì vê nhà, đã mậy ngày không được gặp ba anh em Tiểu Tuần rồi, em rát nhớ mắy đứa.”

Lam Hân nói, xuống giường xỏ giày, đi tắm rửa dưới ánh mắt đây ý cười của Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành khẽ con môi cười cười, cảm giác. hiếm có những ngày tháng thoải mái không chút so đo tính toán như thế này, hai vợ chồng họ thảnh thoảng cãi vã, thỉnh thoảng lại nói chuyện yêu đương âu yêm, thỉnh thoảng lại nóng nảy làm loạn một chút, cuộc sống như vậy cũng thật hạnh phúc.

Bóng đêm mông lung, thấp thoáng những bóng tòa nhà lay động, ánh đèn của những tòa nhà phía xa xa thật lộng lẫy.

Âu Cảnh Nghiêu ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn ở tầng 1, anh không có bật đèn, ánh sáng từ ngoài cửa số hắt vào thay cho ánh đèn, mơ hồ phản chiều khuôn mặt đẹp trai đang thống khổ của anh.

Anh ngồi dưới đất, biểu tình suy ÿ SỤP, ánh mặt thâm thúy vô thần, trong tay cầm một lon bia, Đỗ ngụm từng ngụm uông cạn sạch.

Hai ngày rồi, người phụ nữ đó hoàn toàn biến mắt khỏi thế giới của anh, biến mất hoàn toàn, ra đi kiên quyết, cô tựa như đã biến mắt khỏi thê giới này vậy, anh cuối cùng cũng không thê tìm ra dâu vết nào liên quan đên sự tồn tại của cô nữa, không biết cô đi nơi nào, cũng không biệt cô hiện tại sống có ồn không.

Cô rất hiểu rõ anh, biết nêu ngồi má bay, đi tàu điện ngầm anh đều có thê điều tra được cô đã đi nơi nào, cho nên cô nghĩ ra mọi cách tránh thoát , khiến anh không thê tìm ra được dấu vết.

Tuy răng thời gian mới chỉ qua đi hai ngày một đêm, nhưng trong lòng anh hoàn toàn hiểu rõ, một người nêu thật tình muốn né tránh anh, thì anh liền vĩnh viễn tìm không thấy cô nữa.

“Ninh Phi Phi, đồ phụ nữ xấu xa.” Âu Cảnh Nghiêu ném vỏ lon bia rỗng trong tay vào một góc sô pha.

Đột nhiên, có tiếng mở của.

Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành, Tô Cảnh Minh, Lâm Hạo Thiên, Lâm Dã, mây người cầm theo bữa ăn khuya cùng bia đi đến.

Lục Hạo Thành đi ở phía trước, đập – vào mắt là những vỏ lon bia rỗng của Âu Cảnh Nghiêu, và cả những lời nói mắng mỏ Nỉnh Phi Phi.

Anh hơi nhíu mày, biết. Âu Cảnh Nghiêu đã dành tình cảm sâu sắc cho người kia.

Ninh Phi Phi cũng như vậy.

Chính là bởi vì tình yêu sâu đậm, vì muốn để đối phương có cuộc sông tốt đẹp hơn, mới không muốn trở thành ràng buộc của đôi phương.

Nhưng thường thường mọi chuyện chính Ằ như vậy, biến khéo thành vụng, không rời đi cũng đau khỏ, rời đi cũng đau khổ, người rời đi còn đau hơn gấp bội.

Tình yêu sâu đậm và việc bị phản bội không phải là điều đau đớn nhất, đau đớn nhất là sự hờ hững và xa cách sau khi đã yêu nhau sâu đậm Âu Cảnh Nghiêu biết mắy tên bạn tốt của mình tới, nhưng anh cũng không thèm nhìn họ liếc mắt đến một cái, cặp mắt thâm thúy ôn nhuận thường ngày càng thêm đen tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK