Chương 213: Quãng đời còn lại, tôi sẽ bù đắp cho em
“Haha …” Mộ Tử Hoành cười, nói: “Hạo Thành, làm bạn với cậu bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười tươi như vậy đấy.” Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành, hơi nhướn mày, ôn tồn giải thích: “Tử Hoành, cậu không hiểu được đâu, Lam Lam mang đến cho tôi cảm giác vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc, đến mức trong lòng tôi luôn sục sôi mong muốn giữ cô ấy cho riêng mình.” Đúng vậy, cô ấy trước giờ vẫn chỉ thuộc về mỗi mình Lục Hạo Thành mà thôi.
Bảy năm trước, ông trời đã quan tâm, sắp đặt cho hai người gặp nhau trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, rồi ban tặng những “món quà” gắn kết cơ duyên giữa họ.
Chỉ tiếc là lúc đó anh không nhận ra cô, chán thật! Để cô ấy phải chịu khổ thêm bảy năm nữa! Lam Lam, quãng đời còn lại, tôi sẽ bù đắp cho em.
Gió len qua cửa số thổi vào thật nhẹ nhàng và dễ chịu.
Lục Hạo Thành cảm thấy vô cùng thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc.
Ăn tối xong, Lam Hân chào tạm biệt Nhạc Cẩn Hi rồi hai mẹ con cô đi bộ về nhà.
Ngọn đèn đường ngả sang màu vàng khẽ chiếu lên gương mặt cô, nụ cười của cô rất đẹp và trong sáng, nếu ai bắt gặp gương mặt xinh đẹp ấy chắc chắn sẽ say mê, không thẻ rời mắt.
Trang phục giản dị nhưng vẫn tôn lên được hết vóc dáng yêu kiều của cô.
Lam Tử Tuấn ngắng đầu lên, thấy ánh đèn của các nhà xung quanh đều mờ mờ ảo ảo.
Bầu trời đêm đêm nay rất sáng, ánh đèn của mọi nhà và các vì sao trên trời như được tô điểm, phản chiếu lẫn nhau.
Cậu liếc nhìn mẹ, thấy nụ cười trên mặt mẹ sáng như sao, cười hỏi: “Mẹ, con thấy mỗi lần được ở bên chú Nhạc mẹ đều rất vui.” Nụ cười của mẹ rất ấm áp, giống như mặt trời mọc, toàn thân người tỏa sáng đều ấm áp.
Nếu ai đó nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô, mọi khó chịu trong lòng chắc chắn sẽ biến mắt trong tích tắc.
Chú Nhạc cũng nói nụ cười của mẹ rất cuốn hút, có thể tạo ra năng lượng tích cực trong lòng mọi người.
Lan Hân mỉm cười gật đầu: “Tiểu Tuần, đời này mẹ nợ chú Cần Hi và mẹ Cần Nghiên của các con rất nhiều.
Sau này khi lớn lên, các con phải nhớ rằng bốn mẹ con mình có được cuộc sống như ngày hôm nay đều là nhờ sự giúp đỡ của họ. ” Lam Tử Tuấn gật đầu: “Mẹ yên tâm, mẹ vẫn luôn dạy chúng con rằng làm người nhất định phải biết biết ơn, báo đáp những người đã giúp mình. Ba anh em chúng con nhất định sẽ không quên công ơn của họ!” Lam Hân cười mừng, nói chuyện với con trai suốt dọc đường về nhà: “Tiểu Tuấn, mai là cuối tuần, mẹ được nghỉ, mẹ sẽ dẫn con đi xem căn nhà mới mua mà mẹ rất thích.” “Mẹ, mẹ có đủ tiền chưa?” Lam Tử Tuấn có chút lo lắng.
Lam Hân nhíu mày, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Tiểu Tuấn, con không phải lo đâu. Ngày mai mẹ sẽ đến ngân hàng kiểm tra, nếu không đủ thì mình đi vay trước, rồi mẹ sẽ việc chăm chỉ, vài năm sau là có thể trả hết nợ thôi.” “Vâng!” Lam Tử Tuấn gật đầu, Nhiên Nhiên nói nửa năm nay mẹ đã kiếm đủ tiền, xem ra mẹ vẫn chưa đi kiểm tra lại.
Lúc này Lục Hạo Thành đã đi được mấy vòng, đã hoàn toàn kìm nén được mọi cảm xúc trong lòng, sau khi tắm xong liền đến tìm Lam Hân và Lam Tử Tuấn.
Lúc này Lục Hạo Thành đã mua rất nhiều đồ đứng trước cửa nhà Lam Hân, khi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, anh khẽ chau mày.
Giá nhà ở Giang Thành đã cao, anh sẽ giúp Lam Lam như thế nào đây? Lam Hân vừa lên đến tầng năm, ngắng đầu lên liền nhìn thấy Lục Hạo Thành đứng trước cửa nhà cô.
Ánh đèn ở lối lên cầu thang có chút mờ mịt, nhưng vẫn không thể che giấu đi hết dáng vẻ vạm vỡ và khí chất của anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp, anh lặng lẽ nhìn bọn họ.
Lam Hân lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Anh Lục, sao anh lại ở đây?”