Chương 1223:
Bác sĩ Dương trầm giọng nói: “Giám đốc Lục , kiểm tra dầu hiệu sinh tồn đã thấy ổn định, hiện tại chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp đề cho chủ tịch tỉnh lại.”
Đôi mắt âm trầm Lục Hạo Thành chợt có chút tia sáng “Bác sĩ Dương, nói như vậy , cha tôi vân có thê tỉnh lại được sao?”
Bác sĩ Dương nói: “Chuyện này cũng phải phụ thuộc vào vận may của chủ tịch, ông ây do không được cứu chữa kịp thời , khiên tụ máu trong não, hiện tại đã lấy được máu đồng ra ,chỉ có thê chờ chủ tịch chậm rãi khôi phục lại.”
Lục Hạo Thành thở dài nhẹ nhốm một hơi , chỉ cân cha có thê tỉnh lại được là tốt rồi.
Những chuyện khác có thể từ từ sẽ đên.
Lam Hân cũng nhẹ nhàng nắm dấy tay anh , nhìn anh mỉm cười , tuy răng anh vẫn thể hiện bản thân rât căm ghét cha mình , nhưng cô biết , đáy lòng anh vẫn rất quan tâm đến ông ấy.
Trong khoảng thời gian này , chủ tịch gặp chuyện không may, ngoại trừ lúc đôi mặt với cô , vẻ mặt anh luôn tươi cười , nhưng lúc anh ở một mình khuôn mặt luôn phảng phât ưu thương.
Cô cười nói: “A Thành , chuyện này có thể yên tâm rôi , chủ tịch, người tốt thì sẽ được trời phù hộ, nhát định rất nhanh thôi sẽ tỉnh lại .’ Trong mắt Lục Hạo Thành phát ra ánh sáng dịu dàng , “Đúng!”
Lập tức , cả hai người thay bộ quần áo cách ly , vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm Lục Dật Kha.
Lam Hân nhìn thấy trên người đối phương căm vô số máy móc thiết bị y tê , tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cha mình năm ở trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích ., hốc mắt ướt át , đáy lòng khó chịu đau đón như có kiên căn vào tim vậy.
Người cha từng hô mưa gọi gió của_ anh , cứ như vậy mà ngã xuông, mỗi khi nhớ tới chuyện này , anh vân có chút khó tin Hai người ở phòng bệnh lý tầm 10 phút liền rời đi.
Lục Hạo Thành dặn dò bác sĩ Dương phải chú ý một số chuyện, ngoại trừ anh và chị gái tới thăm, thì không có bất cứ ai vào thăm bệnh cả.
Làm như vậy , có thể tránh được đám người Tân Ninh Trăn thừa dịp mà lao vào.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện , Lục Hạo Thành lại mang theo Lam Hân đi siêu thị.
Lục Hạo Thành thích cuối tuần như vậy, có thê cùng Lam Lam dạo quanh shopping, cũng có thể mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài chơi.
Cuộc sống của anh cũng đã trở nên phong phú hơn nhiêu.
“Lam Lam, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó quay về biệt thự , anh sẽ làm cơm tối cho em, ăn xong cơm tối chúng ta hãy trở về.”
Lam Hân vừa nghe lời này , nhìn qua anh có chút bật đặc dĩ “Lục, Hạo Thành ,em biết anh có thể nấu ăn, nhưng phải có ai đó hướng dẫn thi anh mới làm. tốt được , thôi cứ để em tự nấu đi , vẫn bớt lo hơn một chút.”
Lục Hạo Thành cười nhẹ nói: “Lam Lam, em hiện tại đang mang thai cục cưng , như thế nào có thê làm việc này chứ?”
Lam Hân phản bác nói: “Như thế nào lại không thê làm?
Em chỉ là có thai mà thôi, cũng không phải mắt đi năng lực chăm sóc bản thân , em có thê , những mà em thích ăn sủi cảo sủi cảo , chúng ta làm mì vằn thắn trong mì có sủi cảo ăn đi.”
Lục Hạo Thành vội vàng gật gật đầu, lòng tràn đầy vui mừng , “Lam Lam , em làm sủi cảo ăn ngon thật , vậy đêm nay chúng ta làm sủi cảo ăn đị.”
Nói đến sủi cảo , lại khiến anh nhớ tới, lúc anh còn nghỉ ngờ cô chính là Lam Lam của mình , anh có đến nhà trọ của cô ăn chực cơm.
Cô nhóc lương thiện này thật sự đã làm sủi cảo cho anh ăn.
Hương vị đĩa sủi cảo kia, khiến anh vân nhớ mãi không quên.
Sau đó, hại người đi siêu thị , mua.
một chút đồ dùng và nguyên liệu đề nấu mì vằn thắn, lại cùng nhau về tới biệt thự.