Chương 34: Có một đôi cánh vững chắc, kiên cường , tự nhiên
Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt tức giận của ba, anh
chăm chú nhìn ông, ánh mắt dần dần trở nên lãnh
Đọc full tại truyen one. khốc mà tàn nhẫn.
Nhanh như vậy, mà họ đã nhận được tin tức rồi.
Lục Hạo thành lướt qua lướt lại nhìn Lục Hạo
Khải:”Lục gia này chỉ có một đứa con.”
Anh ba năm trước, ra ngoài làm ăn, không phải là vì
muốn chối bỏ hôn sự này sao?
Trước khi chưa tìm được Lam Lam, anh sẽ không
cũng người con gái khác kết hôn.
Mà anh còn phải đợi mẹ trở về.
Lục Hạo Khải biết Lục Hạo Thành đang chỉ vào mình.
Đó chỉ là một đứa con gái nuôi của Lục Gia, một khi
gặp chuyện không may, Cố Gia cũng sẽ buông tay
mặc kệ, anh cần gì phải quan tâm.
Con đường sau này còn rất dài.
Nếu nói đến giá trị của Lục Hạo Khải, có thể chọn tiểu
thư của Thế Gia là tốt nhất rồi.
Huống hồ, Lục Hạo Thành đã ra ngoài làm ăn rồi, tài
sản của lão già này, về sau đều là của anh ta, anh ta
còn sợ ai chứ 2
“Hạo Thành, người định hôn sự với Có gia là con,
người của Cố gia cũng chỉ nhận con, An An là một cô
gái không tồi, con không thể phụ lòng người ta
được.”Giọng nói của Lục Dật Kha uyễển chuyển, dù
sao cùng là con của mình.
Trên mọi phương diện đều mạnh hơn mình, đối với
đứa con ngông cuôồng này, ông vẫn luôn để tâm .
Ánh mắt của Lục Hạo Thành như đao phong, đâm
thẳng vào lòng người, như vậy khiến cho kẻ khác
trong lòng run sợ, đến của Lục Dật Kha cũng có chút lo sợ.
Anh cười như không cười, có ý châm chọc, ánh mắt
thâm thúy lướt qua, vẻ cố chấp: “Con sẽ không cưới
Cố An An, ông không cần phải hao tốn nhiều tâm tư làm gì.”
Lục Hạo Thành nói xong, nhanh chóng di chuyển lên
tầng ba, tối nay anh về, là quay về lấy đồ.
“Hạo Thành, Hạo Thành.”Lục Dật Kha cố gọi vài lần,
Lục Hạo thành vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Mỗi lần nói chuyện, đều như vậy không vui vẻ được tí
nào. Trong lòng Lục Dât Kha rất đau lòng.
“Được rồi, chồng à, anh có phải là không biết tính của
Hạo Thành đâu, lần nào trở về không phải là để cãi
nhau hay sao?”Lúc mà Tần Ninh trân đối mặt với
chồng mình, lại thay đổi sắc mắt sang hiền dịu, ấm áp.
Lục Ấn Tư thấy thòi cơ tốt, cầm một cốc nước lên đưa
cho ba:”Ba, không cần tức giận, tính khí của anh cả,
chúng ta sớm đã thức ứng rồi, ba không được tức
giận mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Ừ” Lục Dật Kha cầm cốc nước uống một ngụm.
Đúng là già rồi, ông lại càng hoài niệm về cuộc sống
của ông với Mộ Thanh.
Mộ Thanh nấu ăn rất là ngon, cho dù là ông về muộn
đến máy, đều sẽ có một bàn ăn thịnh soạn bày ra đợi ông.
Mà ngôi nhà lạnh lẽo ngày nay, ông liền không muốn ở lại.
Lục Hạo Thành lên tầng ba, lấy camera mà anh đã đặt
trước đó ra rồi cài một cái mới vào.
Anh đặt máy quay phim, thay một bộ quần áo, mới sải
bước đi xuống tầng dưới.
Lục Dật Kha nghe thấy tiếng bước xuống lầu nhíu mày
nhìn theo bóng dáng của Lục Hạo Thành:”Hạo Thành,
đã muộn như vậy rồi con còn muốn đi đâu.”
Săc mặt Lục Hạo Thành trầm trầm, ẳn trong đó sâu
thảm, nhắm nhắm mát, giọng lạnh lùng nói:”Con còn
có việc, tối nay sẽ không ở nhà.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lục Dật Kha cũng đứng dậy, lạnh lùng mà nói:”Đều đi
nghỉ ngơi đi!”Rồi ông đo đến thư phòng.
Tần Ninh trân nhìn theo bóng dáng của anh, ánh mắt
có chút phức tạp.
Hai mắt Lục Hạo Khải hơi híp lại, ánh mắt nham hiểm
lướt qua.
Trầm mặc mà nói:”Mẹ, Lục Hạo Thành lại càng ngày
càng làm càn rồi.”
“Hừ”. Tần Ninh Trân lạnh lùng cười.
“Hiện tại cả thành phố Giang này là thiên hạ của nó,
có được đôi cánh vững chắc như vậy, tự nhiên sẽ trở
nên ngông cuồng thôi.”Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh
mắt độc ác, tà mị nguy hiểm nhìn thoáng qua, xung
quanh tràn ngập sát khí.