Chương 1878:
Lam Hân cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà gật ‹ đầu, từ sau khi bước vào nơi này, rất nhiều ký ức đã được khơi gợi lại.
Lục Hạo Thành cúi đầu đặt lên giữa mi tâm của cô một nụ hôn.
Thấp giọng nói bên tai bà xã nhà mình: “Lam Lam, có em thật tốt.”
Lam Hân nhẹ nhàng cười cười, ngước mắt đối diện với ánh mắt thâm tình đang chăm chú nhìn mình của anh, cô hơi nhướn mắt, nhanh chóng đặt xuông đôi môi mỏng gợi cảm của anh một nụ hôn, “Anh Hạo Thành, Lam Lam có anh thì cuộc đời mới gọi là hoàn mỹ.”
Trái tim Lục Hạo Thành lập tức bị rung động, dù Lam Hân không có khôi phục lại ký ức đã khiên anh đủ yêu rồi, nhưng Lam Hân hiện tại, càng khiến anh yêu, thương tới tận xương tủy, như muôn hòa làm một Với cô.
Lục Hạo Thành có chút kìm nén không nỗi sự rung động dưới đáy lòng, dùng sức hỗn lên đôi môi đỏ đang cười đầy kiều diễm kia.
Hai người đã thân mật qua rất nhiều.
lần, tuy nhiên Lam Hân vẫn có chút không được tự nhiên lắm, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đã đỏ bừng lên.
Cô trốn tránh vùi vào trong lòng Lục Hạo Thành, ở trong mắt Lục Hạo Thành, dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu của cô lại khiến anh rung động không thôi.
“Cô gái nhỏ, thật sự muốn một ngụm ăn trọn em luôn.”
Giọng anh không hề có ý tốt thì thầm bên tai cô.
Lạm Hân bỗng nhiên sửng sốt, ngắng đầu lên trừng anh rồi liếc mắt một cái, “Làm sao anh có thể suốt ngày nghĩ đến việc này được chứ?”
Lục Hạo Thành cười tà mị, cặp mắt đen láy kia lập lòe tia sáng ái muội “Nhìn bà xã của mình rồi nghĩ đến loại chuyện đó là chuyện rât bình thường mà.”
Anh nói với vẻ mặt là lẽ đương nhiên.
Nhìn về phía giường lớn đối diện, tuy răng đã sửa chữa qua, tuy nhiên chiễc giường lớn này vẫn không hề thay đôi.
Lục Hạo Thành chỉ chỉ vào giường lớn, ý cười ôn hòa: “Lam Lam, có còn nhớ em lúc nhỏ rất sợ khi nghe tiếng sắm sét không?
Em sẽ luôn chạy thẳng vào phòng anh, không e lệ chút nào mà xốc chăn của anh lên rồi chui vào trong lòng anh.
Sau đó đôi mắt to tràn ngập sợ hãi ngước lên nhìn anh nói, anh Hạo Thành, sét đánh rôi, Lam Lam hơi SỢ, nhưng qua không tới vài phút, em đã năm trong lòng anh mà ngủ rôi, khi em còn nhỏ đã sớm không biết e ngại là gì rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Lam Hân có chút hồng, lúc cô còn nhỏ lại có thể làm ra những chuyện như vậy, nỗ lực nghĩ lại hình như còn mơ hồ có những hình ảnh như vậy, tuy nhiên đề nhớ rõ ràng thì vẫn không nhớ nỗi.
Cô khế lắc đầu, ký ức như Vậy, thật đúng cô chưa tìm ra.
Lục Hạo Thành vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cười cười,: “Cô bé ngốc, lúc đầy em còn rất nhỏ, không nhớ được.”
Lam Hân: “4 tuổi hay là ba tuổi?”
Lục Hạo Thành: “Khoảng tầm 3 tuổi.”
Lam Hân: ”……” Khó trách cô nhớ không ra nổi.
Anh lại đem những chuyện xảy ra với cô nhớ rõ rành mạch.
Phan Thật tốt!”
Lam Hân nhịn không được cười cười, vẻ mặt tràn trề hạnh phúc cọ qua cọ lại trong ngực anh.
ˆA Thành, chúng ta về sau này, vẫn có thể ngọt ngào ở bên nhau như vậy nhé.”