Chương 1222:
Lục Hạo Thành cười: “Vợ tôi đút chính là ngon nhất. “
“Ôi, chúa ơi! Cây gai dầu thật. ‘Lam Tử Nhiên có chút chịu không nồi.
Lục Hạo Thành đắc ý cười cười: “Khi con lớn lên và có người yêu, con sẽ biết cảm giác này. “
Đôi mắt của Lam Tử Nhiên lóe lên: “cha, cha nói xem, chờ mẹ nhiêu năm như vậy, sao cha kiên trì được vậy? “
cha kiên trì, làm cho cậu rất cảm động, một người lo lắng cho người khác, vậy mà có thể đợi lâu như vậy vẫn không buông bỏ, có thê viết thành một tiểu thuyết rồi.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lạm Hân, „ngâm lại mây năm chờ đợi, tất cả đều đáng giá.
“Nhiên Nhiên, chờ một người rất hạnh phúc, cũng rất cô độc. Khi thức dậy vào ban đêm vẫn một mình, rất cô đơn, mỗi buổi sáng nhìn mặt trời mọc từ phía đông, lại cảm thấy rất hạnh phúc, có lẽ người mà ta chờ đọi, ngay bên cạnh ta, quay lại có thể gặp, nên mỗi ngày cảm thây hy vọng nhiêu hơn một ngày. Mẹ con và ta đã gặp nhau trên đường, trở về Giang thành mà không có bắt kỳ điêm báo nào. Hơn nữa, chỉ vài ngày sau, đã phát hiện ra mẹ con chính là người ta luôn chờ, bởi vì tất cả tâm tư của ta đều ở trên người mẹ con, cho dù chỉ có một chút hy vọng, ta cũng chưa từng buông bỏ. ` “Lần đầu tiên ta nhìn thấy mẹ con, liền cảm giác ánh mắt của cô ấy đặc biệt quen thuộc, chính là bởi vì cảm giác quen thuộc này, từng chút từng chút điều tra, thì ra, mẹ con thật sự là người ta đang DÌIG tế Lam Hân nhìn anh cảm kích cười cười, “Cảm ơn anh, vân luôn có tâm với em như Vậy. “
Lục Hạo Thành ngọt ngào cười: “Lam Lam sau này phải nhớ yêu anh thật nhiêu đó. “
“Khụ khụ…” Lam Tử Nhiên có chút chịu không nồi, cậu bé chờ cha, tựa như bị cướp mắt mẹ vậy.
“Cha, cha thật sự quá sến, còn… Có một người ở giữa hai người đó.” Lam Tử Nhiên bât mãn chỉ vào mình.
Hôm nay cậu ấy sẽ tận hưởng tình yêu của mẹ mình, không cần cha, cha chỉ biết sến mà thôi.
Lục Hạo Thành: “Tiểu tử thối, ta muốn hẹn hò với mẹ con, mẹ con lại muôn đi gặp con, bây. giò ta còn không vui đây, bây giờ con ăn mau đi, ăn xong ta đưa con về, rôi ta và mẹ con tiêp tục hẹn hò. “
Lam Tử Nhiên: “…”
Cậu bé đột nhiên đưa tay ôm cánh tay mẹ, vẻ mặt bá đạo tuyên thệ, .
“Không muôn, mẹ con hôm nay vê với con, cha đừng hòng cướp mẹ (@i6Ïn\, ˆ “Ha ha…” Lam Hân nhìn hai cha con bọn họ, nhịn không được cười cười.
“Được rồi, hôm nay ta cùng hai cha con các người đi đâu cũng được, muôn ăn cái gì cũng được, như vậy đi?”
Lục Hạo Thành vẫn là không muốn.
Lam Tử Nhiên lại thỏa hiệp gật đầu, “Mẹ, tối nay chúng ta đi thành không đêm đi, thành phố không đêm rực rỡ, cảnh sắc cực kỳ đẹp, chúng ta có thê thưởng thức kiên trúc cô ngoạn mục, có thể đi ăn đồ ăn nhẹ ở đỏ, con nghe trợ lý nói nơi đó rất đẹp, những vần không có cơ hội đi. ° Lam Hân nghe thành không đêm, cũng kích động gật gật đâu, “Được, thành không đêm khi ta còn nhỏ có đì ngang qua một lần, sau đó cũng chưa từng đên lại, nơi đó không phải có một con phô ăn nhẹ màu đỏ sao? Đi xem xem, khung cảnh buổi tối rất lãng mạn.”
Lục Hạo Thành nhìn cô muốn đi, cũng nói: “Lam Lam, vậy chúng ta sẽ đi đến đó.” “
“Ừm!” Đôi mắt trong suốt của Lam Hân nhìn anh cười cười, càng cười càng hạnh phúc.
Lam Tử Nhiên nhìn ánh mắt hạnh phúc của mẹ, giơ ngón tay cái vê phía cha.
“Cha, có thể làm cho mẹ con hạnh phúc như vậy, cảm ơn chai” Lam Tử Nhiên chân thành cảm kích, ánh sáng hạnh phúc của mẹ chưa từng xuât hiện trước đây.
Trong bảy năm, mẹ cậu đã rất bận rộn, cô sợ rảnh rồi, gia đình họ sẽ đói.
Lục Hạo Thành nghe con trai cảm ơn, đáy lòng rất âm áp, “cha cũng sẽ làm cho ba anh em các con hạnh phúc. “
“Vâng! Mẹ hạnh phúc, bọn con rất hạnh phúc. “Lam Tử Nhiên mở miệng ăn miếng gà mẹ cho ăn, ăn đến vẻ mặt hạnh phúc.
Mà Lam Tử Kỳ trong nhà, mặc quần short ngăn màu lam, cô vừa mới gội tóc xong, tóc nửa khô nữa ướt, tản loạn trên vai, làm cho khuôn mặt nhỏ bé tỉnh xảo của cô càng thêm xinh đẹp đáng yêu.