Mình, chính là một cái bóng đèn dư thừa.
Tô Mạn Mạn nở nụ cười tự giễu, đang định rời khỏi chỗ này. Đột nhiên lại bị một cô gái có dáng người yểu điệu giẫm trên giày cao gót kéo lại, lôi thẳng cô vào trong phòng chụp ảnh ở bên cạnh.
Vẻ mặt Đường Tiểu Diễm méo mó: "Tô Mạn Mạn! Có phải cô đang định quyến rũ Cố Đình Phong không?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."
"Không hiểu sao? Tôi cảnh cáo cô, loại gà rừng như cô căn bản không xứng với Đình Phong, huống chi cô còn từng ngủ với một ông già, tôi khuyên cô tốt nhất nên bỏ ý nghĩ đó đi. Tất cả đàn ông đều sẽ không thích cô đâu!"
Vừa rồi khi bị đẩy vào phòng, lưng cô đập vào bức tường cứng rắn, đau đến mức khiến cô chảy nước mắt.
Nhưng, lời Đường Tiểu Diễm nói lại càng khiến cô tuyệt vọng, suy sụp hơn.
Mình đã là người không sạch sẽ nữa rồi, cho dù cô có tắm rửa thế nào, che giấu thế nào, thì chuyện đêm hôm đó cô bị một người xa lạ cưỡng bức vẫn là sự thật.
Cô không xứng, chẳng lẽ Đường Tiểu Diễm xứng sao?
Trong mắt Tô Mạn Mạn chứa đầy đau khổ, hối hận, xấu hổ, ánh mắt lập tức lạnh lùng như băng. Cô hung hăng đẩy Đường Tiểu Diễm ra.
"Đường Tiểu Diễm, tôi mới phải là người nên cảnh cáo cô, bây giờ tôi đã là người không còn gì để mất rồi, nếu như có còn tiếp tục chọc giận tôi, thì chúng ta cá chết lưới rách!"
"Cô dám! A... Đúng rồi, sao tôi lại quên mất nhỉ, Tô Mạn Mạn cô có gì không dám làm, chỉ có điều..."
Tô Mạn Mạn sững sờ.
Đường Tiểu Diễm đắc ý cong môi nở nụ cười, tới gần cô, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, nói: "Tất nhiên là cô không sợ trời không sợ đất, nhưng mà chẳng lẽ em trai cô cũng không sợ sao? Tôi đã điều tra rồi, cậu ta đang ở trong bệnh viện Thánh Hi..."
"Đường Tiểu Diễm! Cô định làm gì em trai tôi?"
"Nếu như cô ngoan ngoãn, tất nhiên tôi sẽ không làm gì cả."
"Được."
Cuối cùng ánh sáng trong mắt Tô Mạn Mạn dần dần trở nên ảm đạm.
Em trai là áo giáp của cô, cũng là uy hiếp của cô.
Không phải chỉ là Cố Đình Phong thôi sao, anh ta thích ai, kết hôn với ai, liên quan gì đến mình?
Tô Mạn Mạn quay người định đi khỏi chỗ này, đột nhiên lại nhớ tới dáng vẻ đau đớn của Cố Đình Phong lúc ở trong bệnh viện, cô không nhịn được quay đầu lại nói: "Đường Tiểu Diễm, tôi khuyên cô tự giải quyết cho tốt đi, cô có biết vài ngày trước vì bớt chút thời gian ở bên cô, Cố Đình Phong dồn hết công việc một tuần lại giải quyết trong ba ngày, thậm chí còn bỏ ăn bỏ uống, khiến anh bị xuất huyết dạ dày nhập viện rồi."
Nhớ tới ánh mắt dịu dàng của người đàn ông kia, không hề che giấu tình yêu sâu đậm chút nào, trái tim Tô Mạn Mạn đau đớn như bị kim đâm vậy.
Cố Đình Phong đã nhượng bộ vì cô ta.
Nhưng Đường Tiểu Diễm lại không bớt phóng túng chút nào, vẫn anh anh em em với nam chính trong đoàn phim.
Cô ta coi Cổ Đình Phong là cái gì?
"Haha, anh ta bị xuất huyết dạ dày đâu liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không phải bác sĩ, hơn nữa chẳng lẽ cô không nhìn ra tôi chỉ để ý đến tiền của anh ta thôi sao?"
Đường Tiểu Diễm, cô đúng là hèn hạ thật."
Tô Mạn Mạn tức giận đến mức thở hổn hển, hận không thể lập tức cho cô ta một cái tát.
Vẻ mặt này của cô ta, quá buồn nôn.
"Tôi thật sự cảm thấy thương thay cho Cố Đình Phong."
Bây giờ anh đang ở trong bệnh viện truyền dịch vẫn cố gắng tăng ca hoàn thành công việc, thậm chí sợ cô ta lo lắng anh còn không cho bất cứ kẻ nào được để lộ tin tức, nhưng mà căn bản Đường Tiểu Diễm không quan tâm.
Thậm chí cô ta còn không hề e ngại liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác ngay trong phim trường.
Tình cảm chân thành của Cổ Đình Phong, đúng là bị chó ăn mất rồi.
"Vậy sao? Những người anh ta thích là tôi, cô chỉ là một người hầu, quản được nhiều việc như vậy sao?"
Lời Đường Tiểu Diễm nói, đã đâm trúng tim đen của cô.
Đúng vậy, Cố Đình Phong thích ai, một người ngoài như cô có tư cách gì nói nọ nói kia?
Đường Tiểu Diễm hài lòng nhìn ánh mắt thống khổ của Tô Mạn Mạn, đắc ý nói: "À, đúng rồi, tối hôm qua Đình Phong thật sự rất lợi hại..."