Chương 15: Đừng làm tôi khó xử
Tô Mạn sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh mình, lúc này cô mới lôi điện thoại ra gọi.
“Alo?”
“Là tôi đây, cô không ngờ đúng không? Cô giỏi thật đấy, dám quyến rũ Cố Đình Phong. Có phải cô đến nhà Cố Đình Phong làm giúp việc, mục đích là muốn câu dẫn anh ấy đúng không? Tôi cảnh cáo cô, anh ấy là người cực kỳ quyết đoán trên thương trường, người như cô làm sao đủ khả năng kiềm chế anh ấy chứ!”
Giọng nói tức giận của Đường Tiểu Diễm phát ra từ điện thoại.
Tô Mạn Mạn cười chế nhạo: “Thế cô nghĩ bản thân mình có khả năng đó ư?”
“Đương nhiên rồi.”
Đường Tiểu Diễm ngây người giây phút, không ngờ Tô Mạn Mạn lại có thể thốt ra được những lời như thế. Giọng điệu của cô bình tĩnh đến lạ thường, điều này càng khiến cho Đương Tiểu Diễm thêm lo lắng.
“Tô Mạn Mạn, chúng ta gặp nhau đi.”
“Không thích.”
Nếu đồng ý gặp mặt Đường Tiểu Diễm, kiểu gì cô ta cũng sẽ thêu dệt, bịa đặt thêm chuyện cô ngủ với đàn ông khác.
Lần trước cô đã bị một người đàn ông lạ mặt cướp đi lần đầu của mình, Tô Mạn Mạn cảm thấy mình không còn trong sạch theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng nữa. Lúc về nhà, da cô ửng đỏ hết cả lên, những dấu vết kinh tởm của người đàn ông đó, Tô Mạn Mạn không sao xoá sạch được.
Cô từng muốn chết, nhưng cô không thể.
Cô phải sống, những người khác càng muốn cô chết thì cô lại càng phải sống để cho họ thấy.
Tô Mạn Mạn lạnh lùng nói: “Đường Tiểu Diễm, cô tự mình thu xếp ổn thoả đi.”
“Bíp bíp bíp…”
Nghe tiếng “bíp” liên tục vang lên trên điện thoại, Đường Tiểu Diễm tức sủi bọt mép, không ngờ cô dám làm như vậy với cô ta.
Tô Mạn Mạn giỏi lắm, dám cả gan cúp máy điện thoại của cô ta! Trong phút chốc, đôi mắt của Đường Tiểu Diễm bỗng trợn tròn cả lên. Tô Mạn Mạn đã biết quá nhiều chuyện về bản thân cô ta, nếu để cô ở lại bên cạnh, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhất định phải tìm cách loại bỏ Tô Mạn Mạn!
Tô Mạn Mạn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Đường Tiểu Diễm trước đây cũng từng uống rượu, ngủ qua đêm với đạo diễn và nhà sản xuất phim truyền hình. Bản thân cô cũng đã từng khuyên cô ta nhưng cô ta vẫn một mực không nghe. Cô vẫn nhớ lúc đó cô ta còn tự hào ngẩng mặt lên nói: “Những gì mà tôi đạt được nhờ vóc dáng và khuôn mặt, tất cả đều dựa vào thực lực của tôi. Người khác muốn có nó cũng không được đâu.”
Anh trai Cố đối xử với bản thân cô rất tốt, nếu Cố Đình Phong thực sự ở cùng với một người phụ nữ như này, quả thực đây là một nỗi nhục của nhà nhọ Cố.
Rốt cuộc là nên nói với Cố Đình Phong hay không…
Tối nay sẽ ăn cơm ở nhà họ Cố. Mấy khi Cố Đình Phong đích thân vào bếp, làm ra bữa ăn thịnh soạn như này.
“Cậu hai à! Dạo này cháu bận việc công ty sao? Sao ông thấy cháu ngày nào cũng đi, hiếm khi ở nhà lắm?” Ông cụ Cố hỏi.
Cố Đình Nam nghe vậy bèn nói: “Đúng đấy ông, Mạn Mạn đang ở với nó. Lúc nào ông rảnh ông có thể ghé qua chơi.”
“Ông à… không cần đâu.” Cố Đình Phong cau mày nói: “Dù sao cô ta cũng phải là người cháu muốn lấy làm vợ.”
Thanh âm của anh không to cũng không nhủ, vừa đủ cho người ta nghe thấy. Đột nhiên, sắc mặt của mọi người trong bàn ăn bỗng quay ngoắt 180 độ.
Cũng may là nhờ sự khéo léo của Cố Đình Nam mà chuyện này được gạt sang một bên.
Tuy nhiên, gương mặt của ông cụ Cố trông vẫn rất khó coi.
Cố Đình Nam và ông cụ Cố liên tục gắp thức ăn cho Tô Mạn Mạn, tranh thủ hỏi cô xem cô đã thích nghi với cuộc sống ở đây chưa. Tô Mạn Mạn cảm kích vô cùng trước những lời quan tâm của bọn họ, cô đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Ông nội, cháu ở đây rất tốt.” Cô bỗng cảm thấy sống mũi mùi có chút cay cay.
Từ bé đến lớn, cô chưa từng được hưởng sự chăm sóc của bố mẹ hay người thân bao giờ. Vậy mà bọn họ lại quan tâm cô như vậy, sự nhiệt tình của ông cụ Cố khiến những ký ức về người mẹ đã khuất của cô bỗng đột nhiên ùa về.
Nếu mẹ cô vẫn còn, chắc chắn cô và em trai không phải chịu cảnh nghèo khổ, xa lìa như này…
Tô Mạn Mạn có chút nghẹn ngào không nói nên lời.
“Cô không sao chứ? Ông nội và anh cả đều ở đây, cô đừng có làm tôi khó xử thế chứ.” Cố Đình Phong nhận thấy giọng mũi đặc sệt của cô, nói.
Rõ ràng vừa rồi cô đã đáp ứng yêu cầu với anh là ngoan ngoãn ngồi trong phòng, vậy mà bây giờ lại muốn kiện anh trước mặt ông nội.
“Tôi biết mà.” Tô Mạn Mạn nói.