Chương 11: Người trên cùng một con thuyền
Sau khi đến bệnh viện, dựa theo địa điểm Tô Mẫn Nhi đưa cho, Tô Mạn Mạn nhanh chóng tìm được phòng bệnh của em trai.
Em trai cô đang nằm im trên giường bệnh, cả người gầy gò, mỏng manh như tờ giấy.
Tô Mạn Mạn không khỏi đau lòng khi nhìn thấy em trai như vậy, nước mắt cô lăn dài xuống nơi gò má, thế nhưng cô phải vội vàng lau đi hai hàng nước mắt, đẩy cửa bước vào.
“Cô là ai?” Cô y tá đang thay băng cho Tô Minh hỏi.
“Tôi là chị gái của em ấy.”
“Chị gái?”
Cô y tá liếc nhìn Tô Mạn Mạn, rõ rằng cô ấy đang nghi ngờ thân phận của cô: “Sao tôi không biết cậu ấy có chị gái nhỉ! Bệnh nhân chuyển đến đây đã hơn một tuần rồi, nhưng chưa có ai từng đến thăm cậu ấy.”
“Vậy mà giờ lại có một cô chị gái như cô. À phải rồi, cô hãy mau chóng đóng tiền viện phí đi.”
Những giọt nước mắt mới khô bây giờ lại đột nhiên rơi xuống.
Đôi mắt Tô Mạn Mạn đỏ hoe.
Nhìn thấy cô như vậy, y tá cũng im lặng rời đi.
“Tô Minh, thật sự xin lỗi em, chị là một người vô dụng… chị đến muộn rồi. Em nằm trên giường như vậy rất mệt mỏi phải không?”
Trên gương mặt non nớt của cậu bé vẫn không có biểu cảm gì.
Tô Mạn Mạn đưa tay vuốt ve đôi lông mày đang nhíu chặt lại của cậu bé, trái tim cô giống như một món đồ bằng thủy tinh bị người ta đập vỡ tan tành.
Em trai cô mắc bệnh máu trắng cấp tính, mỗi tháng cần được lọc máu, bây giờ còn phải ghép thận nữa…
Em trai cô vẫn là một đứa trẻ mà!
Khi những đứa bé khác còn được chơi game, được làm nũng với bố mẹ thì em trai cô đã biết an ủi cô rồi. Cậu bé nói cậu bé không đau, không sợ hãi. Thế nhưng sao có thể không đau, không sợ được chứ?
Tô Mạn Mạn lau nước mắt, bước ra ngoài ban công.
“Alo? Tôi là Tô Mạn Mạn.”
“Con gọi bố làm gì nữa? Đã gặp được đứa bệnh tật kia chưa?”
Một người làm bố, mà lại gọi đứa con trai đang mắc bệnh nặng của mình là đứa bệnh tật!
Tô Mạn Mạn cắn chặt môi, cô biết thà rằng cầu nguyện cho trên thế giới này có ma quỷ còn hơn chờ đợi đến ngày Tô Quốc Bằng có lương tâm.
“Tôi gặp em trai rồi, thế nhưng tình hình của thằng bé phải được điều trị càng sớm càng tốt, lúc nào thì ông mới sắp xếp cho thằng bé làm phẫu thuật?”
Nếu như không phải vì em trai, cô sẽ không bị ông ta nắm thóp.
“Phẫu thuật? Bố đã nhờ người tìm thận rồi… Tô Mạn Mạn, con đừng có dùng cái thái độ cao ngạo đó nói chuyện với bố! Bây giờ con là con gái ngoan của bố, con và em trai con đều phải sống dựa vào bố đấy, chú ý thái độ của con đi! Còn nữa, chỉ cần con ngoan ngoãn chăm sóc cái tên tàn tật nhà họ Cố đó thật tốt, không để lộ mọi chuyện thì tiền viện phí hàng tháng của em trai con bố sẽ thanh toán đúng hạn, nếu không thì con tự mình giải quyết đi.”
Nghe được lời đe dọa từ bố mình, Tô Mạn Mạn nắm chặt bàn tay lại
Không có bất kì sự yếu đuối nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cuối cùng, cô chỉ khẽ gật đầu: “Hi vọng những lời ông vừa nói là sự thật. Tôi sẽ làm một người vợ tốt, một người con dâu ngoan ngoãn, thế nhưng nếu như em trai tôi xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục đấy!”
Tô Mạn Mạn nghiến chặt răng.
Cô không còn gì để mất thì cũng chẳng có gì phải sợ hãi cả.
Một khi em trai cô gặp chuyện, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho Tô Quốc Bằng.
“Tô Mạn Mạn, chú ý thái độ của mày đấy! Mày chỉ là con gái của Tô Quốc Bằng này thôi, mày có tư cách gì mà đe dọa bố? Mày giống hết với người mẹ không sợ chết của mày, to gan dám uy hiếp tao.”
“Bố à, bây giờ chúng ta đang ngồi chung thuyền đấy, ông cũng không muốn nhà họ Cố biết tôi được gả vào nhà họ thay cho người khác đâu nhỉ? Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, tôi cần Tô Minh phải được bình yên, nếu không thì đừng ai nghĩ đến việc sống tốt đẹp.”