Chương 18: Bày ra dáng vẻ khổ sở để anh cả thương hại sao?
Anh nhướn mày, không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Nghe lời như thế luôn sao? Thậm chí còn không ương bướng cãi lại câu nào.
Anh cứ như thế lặng lẽ nhìn cô, trong chốc lát cô đã làm xong hết mọi việc, thậm chí là rửa một đống bát đĩa cũng không nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai khác.
"Mợ hai, cô giỏi quá, dọn dẹp vừa nhanh gọn lại còn rất sạch sẽ!"
"Cám ơn."
Hồi cô mới tốt nghiệp cấp ba, không có tiền để học lên Đại học, hơn nữa em trai lại bị bệnh máu trắng, cần phải nhập viện để chữa trị, vì thế cô đã đi làm thêm không ít việc để có tiền lo cho em trai.
Lúc đó, cô còn làm cả công việc rửa bát trong một nhà hàng, tiền công được tính theo số bát đĩa mà cô rửa được, chính vì thế cô phải cố gắng rửa thật nhanh thật nhiều thì may ra mỗi tháng cô mới kiếm được nhiều hơn những người khác mấy trăm tệ.
Cô đã làm xong hết mọi việc, tháo găng tay và cất đi, mỉm cười hài lòng.
"Cậu hai, tôi làm xong rồi, cậu còn muốn căn dặn việc gì nữa không ạ?"
Sắc mặt anh phút chốc trở nên vô cùng khó coi.
Anh nhìn cơ thể nhỏ bé của cô, cô đúng là không biết yêu thương bản thân mình mà, đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, cứ nghĩ rằng bắt cô làm việc nhà sẽ khiến cô tức chết, ai ngờ cô lại có thể làm xong việc vừa nhanh vừa gọn gàng đến thế!
Anh nói cái đĩa này rửa chưa được sạch cho lắm, đến mấy cô giúp việc cũng không ai đồng tình với anh.
"Cậu hai, với khả năng này của mợ hai, nếu mợ ra ngoài làm công việc rửa bát đĩa chắc chắn cũng kiếm được không ít tiền đâu! Bát đĩa đều được rửa sạch bong sáng loáng như thế này cơ mà!"
Anh: "..."
Anh hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: "Được thôi, bây giờ cô đi pha nước cho tôi tắm, còn sàn nhà nữa, phải lau sạch toàn bộ sàn nhà! Còn cả quần áo cũng cần mang đi giặt, nói cho cô biết quần áo của tôi đều là đồ rất đắt tiền, phải giặt bằng tay, nếu không sẽ làm hỏng quần áo của tôi."
"Cố…"
"Tôi làm sao? Mới có thế thôi mà đã không chịu nổi rồi?" Anh cố tình nhấn mạnh từng chữ.
Có gì không chịu được chứ? Vì em trai, cô có thể làm được.
Cô nuốt lại những lời phản bác còn chưa kịp nói ra, lẩm bẩm trong miệng: "Đúng là đồ xấu xa."
Ở đây được ăn no mặc ấm như vậy, cô nhất định phải kiên trì.
"Được thôi, bây giờ tôi đi làm ngay đây."
"Ừm, nếu đã muốn ở lại đây, thì phải biết làm việc, nhà họ Cố không bao giờ chứa chấp những người chỉ biết ăn mà không biết làm!"
Lời của anh rõ ràng là đang ám chỉ vào cô.
Cô cảm thấy hơi đau lòng, nhưng vẫn đi lấy cây lau nhà, biết dì giúp việc cũng đang muốn giúp cô một tay nhưng cô nhất quyết từ chối. Cô không biết anh sẽ lại nghĩ ra trò quái quỷ gì để bắt tội người khác, nên tốt nhất cô nên tự mình làm thì hơn.
Huống hồ dì giúp việc đối xử với cô tốt như thế, cô càng không muốn liên lụy đến dì ấy.
Cô chỉ còn cách là lau dọn nhà cửa thật sạch sẽ, cũng coi như báo đáp tấm lòng mà dì ấy dành cho cô.
Cố Đình Nam đang đứng ở hành lang tầng hai, anh ấy đều đã nhìn thấy toàn bộ sự việc. Anh ấy thực sự không thể tưởng tượng nổi cô ở trong nhà họ Tô đã sống vất vả như thế nào, nên bây giờ mới có thể làm những công việc nhà này một cách nhanh gọn như vậy.
Hơn nữa, anh ấy luôn tự hỏi bản thân mình liệu có sai lầm không khi giao cô cho Cố Đình Phong. Anh ấy phải chăng đang đẩy cô vào một hố lửa?
Cô không hề biết rằng trong lúc mình đang chăm chỉ lau dọn, đằng sau có hai người đang lặng lẽ nhìn cô, một người dĩ nhiên là Cố Đình Nam.
Người còn lại, trên người đang mặc quần tây áo vest, đi giày da, điềm đạm, khôn ngoan, không ai khác chính là anh - Cố Đình Phong.
Anh đã đợi được nửa tiếng rồi, chỉ đợi cô gái nhỏ bé này mệt nhừ người rồi đến cầu xin anh, nhưng miệng cô giống như đã bị dính chặt lại, không hề mở miệng than khổ hay kêu mệt gì cả.
Kết quả anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh trai mình đang đứng trên tầng hai.
Anh lập tức hiểu ra, cô gái lắm mưu mô này hóa ra đang bày ra dáng vẻ khổ sở để Cố Đình Nam thương hại sao?
Anh đột nhiên thấy khó chịu, bước lên phía trước túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Đủ rồi, không cần làm nữa!"