Chương 25: Mợ chủ rất kỳ lạ
Tô Mạn Mạn bị anh kéo lảo đảo bước hai bước.
Vừa nghe thấy Cố Đình Phong nói định dẫn cô đến nhà họ Tô làm cho ra lẽ, hai mắt cô lập tức trợn trừng.
Cô dốc sức liều mạng lắc đầu: "Tôi, tôi không đi."
Cố Đình Phong trông thấy ánh mắt khiếp đảm của cô, cho rằng cô đang sợ hãi, cô nhóc này không phải luôn kiên cường, thích diễu võ dương oai trước mặt mình sao?
"Tôi làm chỗ dựa cho cô." Cố Đình Phong nói.
Lời này, giống như tảng đá rơi vào trong hồ nước, khơi dậy từng cơn chấn động trong lòng Tô Mạn Mạn.
Hốc mắt cô dần dần trở nên ẩm ướt, nếu như Cổ Đình Phong thật sự làm chỗ dựa cho mình thì tốt. Bao nhiêu năm qua, chưa từng có người nào quan tâm đến suy nghĩ của cô.
Nhưng cô biết, Cố Đình Phong làm thế chỉ vì không muốn thanh danh "Cố phu nhân" bị sỉ nhục, không muốn uy nghiêm của anh bị khiêu chiến.
Thậm chí anh còn hiểu lầm mình bị Tô Văn Hoài sử dụng bạo lực gia đình.
Thấy Tô Mạn Mạn sững sờ, lông mày anh tuấn của Cố Đình Phong bắt đầu nhăn lại, vẻ mặt anh giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bình thường rõ ràng là một cô gái thông minh như thế, sao bây giờ lại nhát gan đến vậy?
Tô Văn Hoài là hồng thủy mãnh thú à?
"Tô Mạn Mạn, có phải cô bị ngốc không thể? Nếu như biết về nhà ông ta lại đánh cô, sao mấy ngày nay cô còn về?"
"Ách..."
Lần trước khi đi gặp em trai mình, cô đã nói với anh cả là đi gặp bố cô, có lẽ vì thế nên Cố Đình Phong mới hiểu lầm.
Cô cắn môi, rút cổ tay mình ra khỏi lòng bàn tay Cố Đình Phong.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.
"Cậu hai, đây là chuyện nhà chúng tôi, không khiến cậu nhọc lòng."
"Chuyện nhà?"
Tô Mạn Mạn này là do trời cao phái đến để chỉnh anh sao?
Mặt Cố Đình Phong càng khó coi hơn: "Tôi là chồng cô đấy."
"Cậu hai có coi tôi là vợ mình sao?"
Ánh mắt cô gái rất sạch sẽ, giống như một dòng suối trong lành không chứa chút tạp chất nào.
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên Cố Đình Phong có chút chột dạ. Tô Mạn Mạn nở nụ cười tự giễu, ánh mắt nhanh chóng hiện lên chút ảm đạm.
"Anh yên tâm, những người khác sẽ không phát hiện ra vết thương trên người tôi đâu, cho dù phát hiện ra, tôi cũng sẽ không để bọn họ hiểu lầm vết thương đó là do anh gây ra."
"Cái gì?"
"Cậu hai lo lắng như vậy, chẳng sẽ không phải vì sợ anh vả và ông nội chất vấn, sợ mọi người nói anh sử dụng bạo lực gia đình sao?"
"Cô... Giỏi, giỏi lắm."
Tim Cố Đình Phong đập nhanh hơn vài phần, trên trán cũng nổi vài đường gân xanh, anh bị Tô Mạn Mạn chặn họng nói không ra lời, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Tiếng đóng sập cửa rất mạnh khiến đầu óc Tô Mạn Mạn cũng chấn động theo.
Cô ngồi một mình trên triên giường đôi rộng lớn, trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tỏa ánh sáng màu xám bạc trên nền gạch.
Tất cả đều yên tĩnh, trống trải, bị thương, cô độc như vậy.
Miệng vết thương có chút đau đớn, rượu thuốc vừa rồi đã bị Cố Đình Phong ném sang một bên, cô nhặt lên, tranh thủ bôi thuốc cho mình.
Cô là người sắt đó, từ trước đến giờ chưa từng sợ điều gì.
Cô làm được.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Đình Phong không xuất hiện trên bàn ăn, không phải anh vẫn còn tức giận chứ?
Như vậy cũng tốt, hôm nay cô có thể ra ngoài kiếm tiền tiếp, nếu không kiếm được tiền thì phải làm sao bây giờ?
Như thường lệ Tô Mạn Mạn bảo lái xe đưa mình đến một tòa nhà cao tầng, sau đó ngồi phương tiện giao thông công cộng đến đoàn làm phim...