Bầu không khí xung quanh hai người nhất thời có hơi xấu hổ, người bán hàng vội vã hòa giải:
“Ôi, thưa anh, anh và phu nhân của ngài rất xứng đôi, thực sự là trai tài gái sắc!”
“Phu nhân, anh ấy đối xử với cô thật là tốt! Một lần mua nhiều quần áo như vậy, cô đúng là rất có phúc đấy...”
Nghe người bán hàng khen ngợi, Cố Đình Phong đắc ý cười mấy tiếng.
Anh tốt, đáng tiếc cô gái này lại chẳng thấy được.
Tô Mạn Mạn cũng không đắc ý khi được người ta nịnh bợ, cô biết người bán hàng hiểu lầm nên hơi xấu hổ:
“Thực ra chúng tôi không phải vợ chồng gì, những bộ đồ này tôi không cần đâu, cảm ơn.”
Cô vội vàng muốn trả đống quần áo cho người bán hàng.
Tô Mạn Mạn nói xong, một ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người cô, khiến cô cảm thấy không ổn.
Cô cứng rắn gắng gượng, vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Phiền cô treo lại.”
“Tôi xem cô dám?”
“Cậu hai, tôi không thiếu quần áo.”
Cô gái nhỏ cố chấp nhìn anh.
Đôi lông mày của Cố Đình Phong nhíu lại thật chặt, con ngươi màu đen hơi động đậy. Ánh mắt vô cùng bất thụ lộc này của Tô Mạn Mạn khiến anh rất khó chịu.
Mua cho cô thì cô nhận đi, thế này là ngại được nhận đồ à?
Nhất là bây giờ cô vẫn đang phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, điều này khiến Cố Đình Phong lại cảm thấy mình thật thất bại.
Anh sầm mặt, lập tức cà thẻ, Tô Mạn Mạn không cản được, chỉ có thể bị động nhận lấy.
Trên người cô vẫn đang mặc chiếc váy mỏng màu rượu vang, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp duyên dáng, động lòng người.
Cách ăn mặc này khiến tâm trạng của Cố Đình Phong tốt hơn một chút, tiếc là cô lại không đồng ý?
Cố Đình Phong lại giở chứng, ép cô đến cửa hàng trang sức: “Tô Mạn Mạn, tôi là người không thích nợ ơn người khác, cô chăm sóc tôi thì tôi tặng quà lại cho cô, cứ cầm đi.”
“Tôi không.”
“Nhận đi!”
“À."
Ánh mắt của người đàn ông giống như có thể ăn tươi nuốt sống người khác bất cứ lúc nào, Tô Mạn Mạn cắn môi, ánh mắt lướt qua châu báu ngọc ngà trước mặt.
Đá quý đều rất lớn, chuyên dùng để người có tiền mua.
Cô chọn một cái vòng tay nhỏ, chỉ khoảng tầm tám gram.
“Tôi chọn xong rồi.”
“Tô Mạn Mạn, cô đừng cho là tôi dẫn cô đi mua đồ thì là tôi thích cô. Tôi chỉ nghe theo lời ông nội bảo thôi..Sao lại nhỏ thế hả? Cô chọn một lúc lâu mà chỉ chọn cái này thôi ư?”.
Vẻ mặt Cố Đình Phong gần như muốn nứt ra.
Anh nhìn cô gái hồn nhiên ngây thơ, thanh cao lạnh lùng trước mặt, lại càng thấy nghi ngờ hơn.
Thỉnh thoảng chú Vương cũng có nói chuyện, ngày nào Tô Mạn Mạn cũng tới trung tâm thương mại này, nhưng mà đi lượn lờ cả ngày cũng không mua một cái gì.
Không phải con gái ai cũng thích mua sắm sao? Ví dụ như Đường Tiểu Diễm...
Nhớ tới thói quen hằng ngày và mức sinh hoạt phí của Tô Mạn Mạn, đôi lông mày như lưỡi kiếm của Cố Đình Phong nhíu chặt lại.
Một cô chủ, tại sao lại nghèo túng như thế?
“Cố Đình Phong, tôi đã chọn cái này rồi, anh không phải đổi cái khác đâu.”
“Phu nhân, hay là cô chọn món đồ khác đi, món đồ này là món ít tiền nhất trong tiệm của chúng tôi.”
Gương mặt Tô Mạn Mạn nóng hừng hực.
“Anh và bạn anh đang đi dạo phố sao? Cố Minh Chính thật là, lại dám nói với em là anh không rảnh.”
Đường Tiểu Diễm làm nũng giữa thanh thiên bạch nhật.
Tầm mắt Đường Tiểu Diễm rơi vào Tô Mạn Mạn, không vui đánh giá: “Vị tiểu thư này là..”
Thấy cô ta chạy tới, Tô Mạn Mạn vô thức xoay người khiến mái tóc đen như
mực rủ xuống che mất nửa khuôn mặt cô.